Edit by Mint
Beta by Tô
______________________________
Vẻ ngoài của thiếu niên áo xanh lá chẳng khác gì lúc trước khi ly biệt, dĩ nhiên Kỷ Ninh vẫn nhận ra hắn là nam chính Phó Khinh Hàn trong tiểu thuyết võ hiệp《 Người Đệ Nhất Thiên Hạ 》.
Nhưng vô cùng kỳ lạ là từ khi đi vào vùng biển này Kỷ Ninh đã nhận ra trong không khí có linh cơ nhàn nhạt tỏa ra, thân ảnh của Phó Khinh Hàn dưới ánh trăng như ảo ảnh khiến người ta có cảm giác mơ hồ, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được một tia linh cơ rất nhỏ tỏa ra ngoài.
Trên người hắn sao lại có linh cơ lưu chuyển được chứ?
Cho dù việc gặp lại Phó Khinh Hàn khiến Kỷ Ninh thầm vui mừng, nhưng cậu không hiểu, Phó Khinh Hàn là nam chính của tiểu thuyết võ hiệp thì làm sao có được sức mạnh của thế giới tu chân, tu vi lại còn rất cao, nhìn luồng khí hư ảo trên người hắn, có lẽ đã đạt đến tu vi Đại Thừa kỳ.
Nhất thời Kỷ Ninh bắt đầu hoài nghi cái này có phải là ảo ảnh do Vân Uyên tạo ra hay không, Phó Khinh Hàn này đây cũng chỉ là ảo giác, nhưng không đợi cậu phản ứng, Phó Khinh Hàn chợt cười nhạt, nói.
“Ngươi đã chuyển kiếp làm người, chắc là không nhớ ta, để ta đánh thức ký ức kiếp trước của ngươi.”
Cách mặt nước giữa hai chiếc thuyền nhỏ, hắn khẽ vươn tay nhắm ngay giữa trán Kỷ Ninh điểm nhẹ một cái, ngay lập tức vô số hình ảnh mãnh liệt chui vào trong đầu cậu.
Trong thế giới võ hiệp, lúc đầu Kỷ Ninh là một con hồ ly vừa ra đời, mẹ mất do khó sinh, các tỷ muội huynh đệ khác cũng không may chết đi, chỉ còn lại một mình cậu mới vừa đến thế giới này yếu ớt nằm trong ổ, được Phó Khinh Hàn nhỏ tuổi nhặt được.
Năm đó Phó Khinh Hàn cùng lắm cũng chỉ mới bảy tám tuổi, sống ẩn trên núi cùng sư phụ, sống một cuộc sống thanh nhàn không tranh không đoạt.
Sư phụ của hắn là một vị cao nhân ẩn sĩ, võ công vô cùng cao thâm, hai mươi năm trước nổi danh trong chốn giang hồ, nhưng lại rửa tay gác kiếm khi đang ở đỉnh cao vinh quang, mai danh ẩn tích, vân du tứ phương, mấy năm trước nhặt được Phó Khinh Hàn còn trong tã lót.
Phó Khinh Hàn vốn là Thái tử tiền triều, trong lúc loạn đảng làm phản, hoàng thành không may bị công phá, phụ hoàng và mẫu hậu của hắn chết thảm, nhũ mẫu ôm hắn chạy suốt đêm ra khỏi hoàng cung, thế nhưng lại bị phản quân phát hiện hành tung, truy đuổi hai người họ cùng tận không tha.
Tuy rằng nhũ mẫu từng tập qua một ít võ công nhưng nào thể trốn thoát được lượng lớn nhân mã đuổi bắt, cuối cùng bị loạn đao chém trúng, ôm đứa trẻ thoi thóp ngã trên mặt đất.
Bấy giờ sư phụ của Phó Khinh Hàn vừa lúc vân du đến đây, thấy nữ tử cùng đứa trẻ bị loạn đảng vây đánh, lập tức ra tay cứu giúp, giế.t ch.ết đám phản quân, mà thương thế của nhũ mẫu quá nặng đã không thể cứu chữa, vội vàng nói ra thân thế của Phó Khinh Hàn, sau đó liền ra đi.
Cao nhân an táng cho nhũ mẫu, ôm đứa trẻ kết thúc cuộc vân du của mình, ở lại trên núi. Hoàng thất tiền triều họ Phó, vậy nên ông đặt cho đứa trẻ cái tên Phó Khinh Hàn, thu làm đệ tử của mình, nuôi dạy hắn trưởng thành.
Từ khi Phó Khinh Hàn lưu vong cùng nhũ mẫu, bệnh căn trong cơ thể trị mãi không dứt, thân thể suy nhược, không thể tu luyện được nội lực, vậy nên mặc dù trên danh nghĩa là thầy trò nhưng hắn chỉ có thể học một ít võ công cơ bản từ cao nhân, nhưng ngoại trừ cái này ra thì cầm kỳ thi họa, y thư độc kinh, kỳ môn độn giáp*, Phó Khinh Hàn đều học qua, cũng theo tuổi tác càng lớn mà càng tinh thông.
*Kỳ Môn Độn Giáp (bấm vào)
Cuộc sống trên núi tĩnh mịch, chỉ có thầy trò bọn họ, Phó Khinh Hàn chẳng có một người bạn nào, nhưng lại thân thiết với động vật trong núi, còn nhặt được một con hồ ly nhỏ yếu ớt, mang nó về nuôi nấng.
Khi bước vào thế giới này, Kỷ Ninh cực kỳ sụp đổ, bởi vì đây là tiểu thuyết võ hiệp thuần túy, không có yếu tố linh dị thần quái gì cả, vậy nên theo yêu cầu của nhiệm vụ thì cậu chỉ có thể xuất hiện dưới hình dáng hồ ly này từ đầu đến cuối, không thể biến thành người được.
Muốn Phó Khinh Hàn yêu một con hồ ly, cái này cũng quá phi lý đi, hơn nữa Kỷ Ninh cũng không thể chấp nhận công lược Phó Khinh Hàn kiểu như vậy được, vì thế cậu quyết tâm kháng nghị với Vận Doanh Thương*, rốt cuộc sau mấy lần giằng co mới miễn cưỡng lấy được một quyền lợi: Cậu có thể tiến vào giấc mơ của Phó Khinh Hàn và có thể xuất hiện dưới hình dáng con người.
*Hồi đầu tui edit là cái gì bên vận hành gì gì ấy, mất trí nhớ kèm lười lục lại nên để vậy nha:)))) Biết là bên trên nà được ùi.
Ban đầu khi đi vào giấc mơ, Kỷ Ninh không tiết lộ thân phận của mình, chỉ lấy dáng vẻ thiếu niên đến gặp Phó Khinh Hàn ở trong mộng.
Đêm nào cậu cũng đi vào giấc mơ của Phó Khinh Hàn, nói với Phó Khinh Hàn mình tên là A Ninh, kết bạn với hắn, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau nghiên cứu bí tịch võ công, cậu chính là người bạn trong mộng của Phó Khinh Hàn. Mãi cho đến một ngày, Phó Khinh Hàn bỗng nhiên cười khẽ, ở trong mộng gọi cậu.
“Hồ ly nhỏ.”
Lúc ấy tâm trạng Kỷ Ninh như bị sét đánh, trăm triệu lần không nghĩ đến mình bị Phó Khinh Hàn nhận ra thân phận, cậu nghĩ bản thân đã ngụy trang vô cùng hoàn hảo rồi, chẳng hiểu sao lại bị nhìn thấu.
“Ngươi là do một tay ta nuôi lớn, sao ta lại không nhận ra ngươi được chứ.”
Phó Khinh Hàn lúc ấy đã trưởng thành thành một thiếu niên khôi ngô, hắn mỉm cười duỗi tay xoa đầu Kỷ Ninh.
“……”
Gương mặt Kỷ Ninh lập tức ửng đỏ, lúc trước cậu đã làm không ít nhiệm vụ, nhưng đây vẫn là một trong những lần ít ỏi cậu cảm thấy xấu hổ.
Cũng bởi vì ở thế giới này cậu được Phó Khinh Hàn nuôi lớn, cậu chưa bao giờ nghĩ mình bị nhận ra, mấy năm trước khi được Phó Khinh Hàn nhặt về, cậu chỉ là một con thú non mới sinh, ngay cả mắt cũng không mở ra được, là Phó Khinh Hàn đút cháo cho cậu, ngày ngày ôm cậu sưởi ấm, kiên nhẫn chăm sóc cậu mới để cậu dần dần lớn lên thành một con hồ ly nhỏ xinh đẹp.
“Vậy ngươi không cảm thấy kỳ lạ vì sao mỗi ngày ta đều tiến vào mộng cảnh của ngươi sao?” Cậu hỏi Phó Khinh Hàn.
“Nếu ngươi nguyện ý nói cho ta thì ta sẽ nghe, nếu ngươi không muốn thì không nói cũng được.” Phó Khinh Hàn nói: “Ngươi là hồ ly nhỏ của ta, ta sẽ không nghi ngờ ngươi.”
Sau đó bọn họ lại sớm chiều ở chung như trước, dường như chẳng có lúc nào tách ra, mãi đến một ngày tai họa giáng xuống.
Thủ lĩnh của phản đảng đã sát hại cả nhà Phó Khinh Hàn đã trở thành Hoàng đế tân triều, dưới nhiều năm truy lùng, rốt cuộc gã đã tìm được tung tích của Thái tử tiền triều, vậy nên gã lập tức phái ra đại quân và mua chuộc cao thủ giang hồ đến bao vây ngọn núi này, muốn vây công gi.ết ch.ết thầy trò bọn họ.
Cao nhân dẫn theo Phó Khinh Hàn phá vỡ vòng vây, lại xui xẻo trúng một mũi tên, mũi tên này có kịch độc, cao nhân dùng nội lực bảo vệ tâm mạch nhưng kịch độc vẫn khiến thân thể ông suy yếu từng ngày, cuối cùng ông quyết ý chịu chết, truyền tất cả nội lực hùng hậu lại cho Phó Khinh Hàn, để đồ nhi của ông có thể tự bảo vệ bản thân.
Mặc dù thân thể của Phó Khinh Hàn yếu nhược không thể tập võ, nhưng tàng thư trên núi vô cùng phong phú, hắn đã đọc qua vô số tuyệt học võ lâm, cũng đã thử qua ở trong mộng. Có thêm phần nội lực này, sau khi hắn rời núi thì lập tức nổi danh khắp giang hồ, cũng kết giao thêm rất nhiều bằng hữu, dần dần có lực lượng phản kháng triều đình.
Nhưng con đường này đã định là sẽ gió tanh mưa máu mà tàn nhẫn khốc liệt, cho dù ở trong võ lâm hắn hiếm gặp phải địch thủ nhưng vẫn không thể ngăn cản vương triều đấu đá, bằng hữu bên cạnh hắn từng người ngã xuống, còn hắn càng ngày càng cô độc, chỉ khi ở trong mộng, hồ ly nhỏ của hắn sẽ an ủi hắn.
Hồ ly nhỏ bị Phó Khinh Hàn để lại trong núi, vì nếu đi theo hắn thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Hắn mang trên người tuyệt học thiên hạ, nhưng dường như cái gì cũng không có, chỉ có hồ ly nhỏ là niềm an ủi cũng như nơi gửi gắm duy nhất của hắn, hắn không thể để mất thêm cậu.
“Ngày mai chúng ta phải tấn công hoàng cung rồi.”
Ở trong mộng, Phó Khinh Hàn ôm thiếu niên vào trong lòng, vu/ốt ve đôi tai mềm mại trên đỉnh đầu của thiếu niên, nói với cậu: “Đợi ta giế.t ch.ết Hoàng đế, trả được thù lớn, ta sẽ trở về đón ngươi, cùng ngươi ngao du thiên hạ, không màng đến thế sự nữa.”
Thiếu niên nằm trong lòng hắn, gò má mềm mại dán lên ngực hắn, chớp chớp mắt nói: “Việc ngày mai là có thể kết thúc rồi?”
“Đúng vậy.” Phó Khinh Hàn khẽ gật đầu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu: “Đợi mọi việc xong xuôi, chúng ta sẽ không chia lìa nữa.”
“Được.” Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên cong lên, vui vẻ nói: “Ngày mai ta cũng sẽ cho ngươi một bất ngờ.”
Đợi đến lúc mặt trời mọc vào ngày mai cũng chính là lúc quyết chiến cuối cùng, nhưng không ai ngờ được, thủ lĩnh phản quân năm đó, cũng chính là Hoàng đế hiện giờ lại là một kẻ có võ công tối cao phi phàm nhất thiên hạ này, khiến Phó Khinh Hàn bị thương thảm trọng, cuối cùng đại điện bị nhiễm đỏ màu máu, chỉ còn dư lại tên Hoàng đế và Phó Khinh Hàn.
Dòng máu ấm nóng trên trán Phó Khinh Hàn chảy xuống, khiến tầm nhìn của hắn bị đỏ nhòe một mảnh, Hoàng đế điên cuồng cười to, cho dù gã bị thương không nhẹ nhưng thương thế Phó Khinh Hàn còn nghiêm trọng hơn, chỉ thiếu một đòn cuối cùng, nhưng chung quy lúc này đây nhìn qua gã vẫn là người chiến thắng.
Gã trở tay đâm một kiếm đến trước ngực Phó Khinh Hàn, nhưng ngay đúng lúc ấy đột nhiên nhảy ra một con hồ ly thay hắn chặn một kiếm này, cũng như cho Phó Khinh Hàn cơ hội phản kích.
Giây phút ấy Hoàng đế đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng nguy hiểm, sau đó, trong mắt gã chứa đầy ánh bạc khắp trời, một dòng máu tươi ấm nóng phun ra từ cổ họng gã, “Bịch” một tiếng, đầu gã rơi xuống đất, cơ thể cũng ngã ầm xuống theo.
“A Ninh!”
Kiếm của Phó Khinh Hàn rơi xuống đất, sợ hãi đưa tay đón lấy cơ thể của hồ ly nhỏ, từng dòng máu tuôn ra, nhiễm đỏ cả tay Phó Khinh Hàn, cũng khiến nước mắt hắn rơi xuống.
“Chi……”
Hồ ly nhỏ phát ra tiếng kêu rất khẽ, lưu luyến nhìn Phó Khinh Hàn, cọ cọ lên ngón tay hắn, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ngày mai ta cũng sẽ cho ngươi một bất ngờ……”
Hóa ra hồ ly nhỏ của hắn xuống núi, đi tìm hắn.
Nhưng lần nữa tương phùng sau nhiều năm xa cách, lại là lần vĩnh biệt sau cuối.
Vương triều bị hủy diệt, thù lớn đã báo, bây giờ Phó Khinh Hàn là đệ nhất võ lâm, ngôi vị Hoàng đế đã gần ngay trước mắt, chỉ cần hắn nguyện ý thì lập tức có thể trở thành bậc chí tôn thiên hạ.
Nhưng hắn lại không nghĩ vậy.
Tim hắn đã nguội lạnh, hắn chẳng còn gì cả, là người cô độc nhất trên thế gian này.
Mấy tháng sau, hắn ngồi lên một chiếc thuyền đơn độc, dong buồm ra khơi, đi tìm tiên sơn có thể cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết, thân ảnh biến mất trong biển sương mù mênh mang.
Kể từ đó về sau, chẳng ai gặp lại hắn.
ᓚᘏᗢ
Cho dù đã biết việc gì đã xảy ra, nhưng sau khi xem lại hồi ức của Phó Khinh Hàn, trong lòng Kỷ Ninh vẫn bị ảnh hưởng bởi cảm giác cô độc và bi thương ấy, chỉ cảm thấy nỗi muộn phiền cứ day dứt mãi nơi đầu tim.
Cậu không còn nghi ngờ thân phận của người trước mắt nữa, thiếu niên tuấn mỹ này chắc chắn là Phó Khinh Hàn.
Nhưng so với lúc chưa gặp đại nạn, ánh mắt của Phó Khinh Hàn đã thay đổi vài phần, đó là tịch mịch cùng hờ hững sau khi trải qua trăm ngàn cảnh quan thế gian.
Phó Khinh Hàn chậm rãi đi trên mặt nước, thế nhưng vẫn hệt như đi trên đất bằng, đi đến con thuyền nhỏ của Kỷ Ninh, tựa như khi đó xoa xoa mái tóc đen của cậu, khẽ cười.
“Bây giờ ngươi đã nhận ra ta chưa?”
Kỷ Ninh gật gật đầu, nắm lấy ống tay áo của hắn, thấp giọng gọi: “Khinh Hàn…..”
“Từ khi ngươi rời khỏi ta, đã qua gần một ngàn năm.”
Phó Khinh Hàn nói: “Ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thiếu niên, sợ ngươi và sư phụ không nhận ra ta, năm đó khi hai người qua đời, vẻ ngoài của ta chính là như thế này.”
Nghe hắn nói thế, Kỷ Ninh hơi ngẩn người, ngàn năm đã qua đi, vậy mà Phó Khinh Hàn vẫn không già không chết, nhất định là đã gặp được kỳ ngộ gì rồi.
Lúc nãy xem qua ký ức, khoảnh khắc cuối cùng Phó Khinh Hàn ra biển đi tìm tiên sơn, chẳng lẽ cuối cùng hắn đã thật sự gặp được tiên nhân sao?
Dường như nhìn ra được nghi ngờ trong lòng cậu, Phó Khinh Hàn mỉm cười nói tiếp: “Đúng vậy. Sau lúc đó, ta ra ngoài tìm tiên sơn, nhưng mấy chục năm trôi qua, ta dần già đi, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.”
“Ta vốn tưởng mình sắp chết già trên biển, nhưng ta lại gặp được sư tôn hiện giờ của ta, người chính là người tu tiên, đi khắp Linh giới thì gặp được ta, tính được ta và người có nhân quả với nhau nên đã thu ta làm đệ tử. Nhưng ta sắp gần đất xa trời, người đã đưa thần hồn của ta đi chuyển thế để ta chuyển kiếp làm người, còn có thể tiến vào tiên môn tu luyện.”
“Bây giờ ta đã vào Đại Thừa cảnh, tính được nơi ngươi và sư phụ chuyển thế nên liền đưa sư phụ đến tiên môn trước, sau đó lại đến tìm ngươi.”
Phó Khinh Hàn nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt Kỷ Ninh, dịu dàng nói.
“Ta biết đời này của ngươi chắc chắn sẽ có nhiều điều vướng bận, nếu ngươi không muốn rời xa người nhà hay bằng hữu hiện giờ của ngươi thì ta sẽ ở bên cạnh ngươi hết một đời này, sau đó sẽ hộ tống ngươi đi vào luân hồi. Đến lúc đó, ngươi có chịu trở về bên ta, cùng ta đi vào con đường tu tiên không?”
Quả nhiên hắn đã là chân nhân Đại Thừa kỳ….
Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Ninh thầm vui mừng thay Phó Khinh hàn, vì sau khi xem qua nguyên tác, Kỷ Ninh rất bất bình cho Phó Khinh Hàn, quyển tiểu thuyết này là tiểu thuyết duy nhất có kết SE, kết cục Phó Khinh Hàn giết Hoàng đế nhưng cũng bị Hoàng đế đả thương nghiêm trọng chết đi, là kết cục đồng quy vu tận.
Mặc dù tiểu thuyết này tên là《 Người Đệ Nhất Thiên Hạ 》, nhưng từ đầu đến cuối đều vô cùng ngột ngạt, chỉ có khoảnh khắc ngắn ngủi Phó Khinh Hàn g.iết ch.ết tên Hoàng đế mới thật sự là Người đệ nhất thiên hạ, nhưng sau đó cũng qua đời ngay sau đó.
Nhìn thấy kết cục này, Kỷ Ninh thật sự rất tức giận, vậy nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vào giây phút cuối cùng cậu lấy thân mình chắn cho Phó Khinh Hàn một đao, lật ngược tử cục của hắn.
Cậu chết trong lòng Phó Khinh Hàn, thật ra cậu cũng không muốn làm Phó Khinh Hàn đau khổ như vậy, nhưng ở thế giới này cậu chỉ là một con hồ ly nhỏ, ngay cả người cũng không phải, nếu không cậu cũng sẽ tu luyện võ công, có thể giúp đỡ Phó Khinh Hàn. Nhưng tiếc là không có nếu như, cậu chỉ là một con hồ ly bình thường mà thôi.
Bây giờ Phó Khinh Hàn chẳng những không chết mà còn là chân nhân Đại Thừa kỳ, việc này khiến Kỷ Ninh không hiểu sao có cảm giác tự hào, cũng khiến cậu lóe lên một suy nghĩ, kéo kéo tay áo của Phó Khinh Hàn, nói.
“Khinh Hàn, ngươi giúp ta một việc được không.”
“Ngươi cứ nói đi.” Phó Khinh Hàn nói.
“Một bằng hữu của ta không biết đã bị cái gì phong ấn sức mạnh, ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ giúp được hắn.”
Kỷ Ninh lập tức thuận thế làm tới, muốn Phó Khinh Hàn giúp Ứng Thiên Thu giải trừ cấm trận, mặc dù cậu không biết hệ thống tu chân của Phó Khinh Hàn có giống bên Vân Uyên hay không, nhưng nếu đều là tu sĩ giới tu chân thì cũng có thể thử xem, ít nhất Phó Khinh Hàn mạnh hơn cậu nhiều, coi như là có thêm một tia hy vọng.
“Hắn ở Thương Sơn.”
Kỷ Ninh nói ra nơi ở của Ứng Thiên Thu, đồng thời nhanh chóng thu lại thần thức ở bên kia.
Cũng may hiện giờ cậu có sức mạnh hỗn hợp, Phó Khinh Hàn chỉ có thể cảm nhận được trên người cậu có sức mạnh nào đó nhưng không biết trong đó có linh cơ, nếu không cậu cũng chẳng biết phải giải thích với Phó Khinh Hàn linh cơ của mình từ đâu ra, mà thần thức thì phải nhanh chóng thu lại, nếu không khi Phó Khinh Hàn cảm nhận được, cậu sẽ bị lòi đuôi.
Cảnh tượng mặt biển và chiếc thuyền cô độc biến hóa một trận, sau tầng tầng hư ảo, Phó Khinh Hàn kéo Kỷ Ninh một cái đã xuất hiện trên bầu trời hành cung Thương Sơn, dưới ánh trăng đêm, vạt áo của hắn tung bay, chỉ vào cung điện bên dưới rồi hỏi Kỷ Ninh: “Là tòa nào?”
“Ở bên kia……”
Kỷ Ninh chỉ vào một tòa cung điện, trả lời như thế, Phó Khinh Hàn không đưa cậu vào cung điện mà nhắm hai mắt lại, đứng ở nơi xa cảm nhận một lát, đột nhiên hắn mở to mắt, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng thì thầm.
“Đây là cấm trận của sư tôn?”
Hả?
Kỷ Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Phó Khinh Hàn, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm: “….. Sư tôn?”
“Đúng vậy, sư tôn trong tiên môn của ta họ Vân húy danh Uyên, năm đó người vì đi tìm người đã đi khắp ba ngàn linh giới, nơi của ta là một trong các linh giới ấy.”
“Nơi đây cũng là một trong các linh giới, lúc trước sư tôn đến thế giới này cũng không phải là chuyện hiếm gì, nhưng mà….. Sao bằng hữu của ngươi lại ở trong cấm trận của sư tôn ta?”
Phó Khinh Hàn rũ mắt trầm tư, Kỷ Ninh nghe xong thì hãi hùng khiếp vía, mà Phó Khinh Hàn đã cho thần thức thăm dò hành cung, chợt phát hiện ra cái gì đó, hơi ngạc nhiên nói.
“Sao ‘Khuyết Nguyệt’ của sư tôn cũng ở chỗ này?”
Khi thần thức của hắn dò đến Khuyết Nguyệt, Kỷ Ninh bỗng cảm thấy trên người mình như có lực kéo, lúc mở mắt ra cậu và Phó Khinh Hàn đều đã vào trong rừng đào.
Vân Uyên đứng trong mưa hoa lả tả, bỗng nhiên xoay người, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn qua, trong con ngươi phản chiếu bóng hình hai người bọn họ.
Kỷ Ninh tức khắc túa đầy mồ hôi lạnh, nhịn không được trốn đến sau lưng Phó Khinh Hàn, tránh ánh mắt của Vân Uyên.
“Sư tôn.”
Cho dù biết đây chỉ là một tia thần thức nhưng Phó Khinh Hàn vẫn cung kính hành lễ với Vân Uyên.
Vân Uyên nhìn thấy Kỷ Ninh trốn ở sau lưng đệ tử, híp mắt cười hỏi: “Khinh Hàn, lâu rồi không gặp, ngươi đây là?”
“Lần này đệ tử đi du ngoạn, rốt cuộc cũng đã tìm được người đệ tử muốn tìm nhiều năm.”
Phó Khinh Hàn hơi mỉm cười, kéo Kỷ Ninh ở sau lưng ra, xoa đầu cậu, chỉ tưởng rằng Kỷ Ninh sợ con người, kiên nhẫn dỗ dành cậu: “Ngươi đừng sợ, đây chính là sư tôn của ta, người rất tốt bụng, sẽ không làm hại ngươi.”
“Đây là người ngươi muốn tìm?”
Vân Uyên cười nhạt, trong mắt lạnh lẽo như kết băng, giọng nói lạnh lùng.
“Vâng.” Phó Khinh Hàn nói: “Y tên là A Ninh, là người trong lòng của đệ tử.”
Đừng nói nữa, Khinh Hàn, chẳng lẽ ngươi không nhớ ơn cứu mạng năm đó à, sao bây giờ còn hại chết ta chứ…….
Khuôn mặt Kỷ Ninh tái nhợt, cả người run rẩy, suýt chút nữa ngất xỉu.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Khinh Hàn: Sư tôn, rốt cuộc con cũng đã tìm được người con thích, xin người chúc phúc cho tụi con.
Vân Uyên: Đây là sư nương của ngươi.
Cho mọi người nhớ lại các nam chính theo thứ tự lên sân khấu…..! Vì sao có đến 11 người, là vì 10 người bị vứt bỏ cộng thêm 1 người đang công lược.
1. Nam chính tiểu thuyết giải trí: Cố Sâm
2. Nam chính tiểu thuyết vô hạn lưu: Hoắc Vô Linh
3. Nam chính tiểu thuyết huyết tộc: Herinos
4. Nam chính tiểu thuyết huyền huyễn: Ứng Thiên Thu
5. Nam chính tiểu thuyết Tây huyễn: Leigh Sengues
6. Nam chính tiểu thuyết Cổ đại cung đình: Tần Như Vọng
7. Nam chính tiểu thuyết tinh tế: Auzers
8. Nam chính tiểu thuyết mạt thế: Arques
9. Nam chính tiểu thuyết ABO: Chu Lẫm
10. Nam chính tiểu thuyết tu chân: Vân Uyên
11. Nam chính tiểu thuyết võ hiệp: Phó Khinh Hàn
Tô:
Kỷ Ninh: Bước ấy em đi sai, cho em đi lại đi இ௰இ