SAU KHI CHẾT, TRANH CỦA TÔI NỔI TIẾNG KHẮP THẾ GIỚI

Lâm Lạc cau mày nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.

Ánh mắt cậu khác xa nguyên chủ.

Nguyên chủ Lâm Nặc là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành, rất ít khi nổi giận với người khác.

Nhưng Lâm Lạc thì không, cậu là người không giỏi giao tiếp, mặt mũi luôn mang vẻ khó ở, ánh mắt luôn mang vẻ u ám dữ dội độc nhất vô nhị.

Bị cậu nhìn chằm chằm, Ngũ Tử Huy sợ hãi thối lui một bước.

Lâm Lạc bước qua cậu ta định lên lầu.

“Lâm Nặc!” Ngũ Tử Huy kéo cổ tay Lâm Lạc.

Lâm Lạc giật mình, Ngũ Tử Huy đã tiến lên hai bước, còn va cả vào người cậu.

Vừa tới gần, cậu ra liền ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng trên tóc Lâm Nặc.

Lâm Lạc còn chưa kịp phản ứng, Ngũ Tử Huy đột nhiên lùi lại.

“Xin, xin lỗi!” Ngũ Tử Huy cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng.

Lâm Lạc cau mày, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với thằng nhóc này.

Nhưng dù sao cậu ta cũng không có ý xấu, sự việc ngày đó chỉ là không may thôi.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lâm Lạc bớt lạnh lùng, giọng điệu cũng dịu đi: “Muộn rồi, cậu về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học.”

Nói xong, cậu mặc kệ Ngũ Tử Huy đứng đó, lên lầu.

Ngũ Tử Huy ngây người đứng đó, mắt nhìn theo bóng lưng cậu, chóp mũi dường như vẫn còn mùi hương dầu gội nhàn nhạt.

Từ lúc cậu ta vô tình đẩy Lâm Nặc xuống sông, thái độ của Lâm Nặc với cậu ta đã triệt để thay đổi.

Ban đầu Ngũ Tử Huy chỉ cảm thấy Lâm Nặc đang giận mình, nhưng càng tiếp xúc, Ngũ Tử Huy càng cảm thấy Lâm Nặc đã thay đổi rất nhiều.

Cậu ấy của bây giờ và lúc trước cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Chẳng lẽ lúc Lâm Nặc đã xuống nước liền bị quỷ nước đoạt xác rồi, hiện tại cậu ấy chính là quỷ nước?

Ngũ Tử Huy đột nhiên nghĩ đến một vài suy đoán vớ vẩn, rồi rất nhanh lại gạt những suy nghĩ này ra khỏi đầu, lại lẩm nhẩm ôn lại giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội rồi chán nản ra về.

Hôm nay Lâm Nặc vẫn không hòa hảo lại với cậu ta.

Lâm Lạc về đến nhà, liền biết phòng tranh chiều nay đã gửi thuốc màu đến nhà cho cậu.

Cậu hớn hở bước vào cửa, tính cất cặp sách rồi đi vẽ luôn.

Cậu phải vẽ một bức tranh rồi đem bán càng sớm càng tốt, nếu không mỗi ngày mẹ cậu vẫn phải kéo đôi chân tật nguyền đi bán hàng rong.

Lâm Lạc buồn rầu.

Cậu càng không chấp nhận nổi việc Lâm Nguyên Long lấy số tiền mẹ cậu vất vả kiếm được đi đánh bạc.

Vài tháng nữa thôi là cậu vào đại học rồi, trước phải lo kiếm tiền học phí, tiền sinh hoạt, tiền mua dụng cụ vẽ nữa.

Các khoản vay của nhà nước dành cho sinh viên nghèo cũng bị giới hạn, căn bản không đủ để cậu học mỹ thuật.

Nhưng chỉ cần cậu có thể vẽ được một bức tranh rồi bán đi, tất cả những vấn đề này đều sẽ được giải quyết.

Hơn nữa cậu còn có thể lắp chân giả cho mẹ, để mẹ có thể đi lại như người bình thường mà không cần phải chống nạng.

Nghĩ đến đây, Lâm Lạc cảm thấy tương lai sáng lạn, tâm trạng cũng rất tốt.

Nhưng vừa đẩy cửa, Lâm Lạc đã thấy mẹ mình đang ngồi trên sofa, vẻ mặt rất không bình thường.

Lâm Lạc hơi chột dạ, trong lòng có dự cảm xấu.

“Mẹ?” Lâm Lạc đeo cặp sách trên lưng, đi tới hỏi, “Mẹ làm sao vậy, có phải chân lại không thoải mái không?”

Nghe thấy tiếng động, mẹ cậu ngơ ngẩn nhìn lại, ánh mắt đầy xót xa.

“Nặc Nặc……..” Phùng Quân nắm tay cậu

Thấy Phùng Quyên như vậy, Lâm Lạc càng hoảng, cậu ném cặp sách sang một bên rồi ngồi xổm xuống hỏi mẹ: “Mẹ sao vậy? Có phải Lâm…..ba không, baq lại làm gì rồi? Lại bắt nạt mẹ sao?”

Phùng Quyên lắc đầu, nghẹn ngào nức nở: “Mẹ thật xin lỗi con.”

Lâm Lạc đứng dậy ngồi cạnh bà, vừa ôm vừa dụi đầu vào vai Phùng Quyên:

“Mẹ có lỗi gì với con đâu…..mẹ đối với con tốt nhất mà.”

Phùng Quyên nói: “Ba con lấy màu vẽ của con đi rồi.”

Lâm Lạc sửng sốt, ngồi thẳng lại, nghiêng đầu nhìn Phùng Quyên: “Sao cơ ạ?”

Thấy phản ứng của Lâm Lạc, Phùng Quyên lại càng tự trách: “Mẹ biết con thích vẽ, cũng biết thầy cô tặng con những thứ đó vì con có thiên phú, muốn con tự học. Nhưng mẹ không thể cản ông ta….”

“Trước bữa tối, ông ấy về nhà đòi tiền, mẹ không có. Ông ấy nhìn thấy thuốc màu của con nên đã lấy đi rồi, mẹ không ngăn được…..”

Phùng Quyên càng nói càng đau lòng.

Nghe xong những lời của Phùng Quyên, Lâm Lạc tức khắc nổi giận đùng đùng.

Nếu bây giờ Lâm Nguyên Long đứng trước mặt cậu, Lâm Lạc có thể lấy dao chém gã luôn.

Nhưng nhìn vẻ mặt tự trách của Phùng Quyên, cậu lại thấy đau lòng.

Không muốn làm mẹ mình buồn thêm, Lâm Lạc chỉ có thể nén cơn giận, hỏi: “Ông ta đi đâu vậy mẹ?”

Phùng Quyên rơm rớm nước mắt: “Có lẽ……..lại đi đánh bạc rồi chăng?”

Lâm Lạc nắm chặt tay, nhắm mắt kiềm chế cơn giận, rồi lại nghiến răng nói: “Hôm qua ông ta không phải đã lấy 1000 đồng, còn trộm thẻ ngân hàng của mẹ, sao bây giờ đã hết tiền được? Thuốc màu của con, dù ông ta muốn bán, cũng có bán được bao nhiêu tiền?”

“Đều do mẹ, mẹ thật vô dụng,” Phùng Quyên áy náy, “Mẹ nên giấu ở nơi ông ta không tìm được thì mọi chuyện sẽ không như vậy.”

Lâm Lạc hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh lại.

Dù Lâm Nguyên Long có muốn bán đi thì trong chốc lát cũng không thể bán được, giờ đi tìm hắn có lẽ vẫn còn kịp.

Có điều nói là nói vậy, nhưng Lâm Lạc cũng hiểu khả năng này không lớn.

“Mẹ, cho con mượn điện thoại chút.” Lâm Lạc nói.

“Con tìm ông ấy à?” Phùng Quyên đưa cậu chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ của mình.

Bà chỉ tốt nghiệp trung học, đã nhiều năm không học hành gì rồi nên không biết dùng điện thoại thông minh, cũng chẳng có tiền mua.

Đối với bà, chỉ cần một chiếc điện thoại cổ với công năng nghe gọi là đủ.

Cầm điện thoại, Lâm Lạc gọi cho Lâm Nguyên Long.

Nhưng gọi mấy cuộc ông ta cũng không thèm nghe máy.

Lâm Lạc nén giận tiếp tục gọi, đến cuộc thứ 7 ông ta mới nghe máy, vừa nghe máy đã chửi bới phủ đầu:

“Bà không có việc gì làm à, gọi cho tôi lắm thế làm gì? Hại ông đây lại vừa thua rồi!”

“…………….” Lâm Lạc xoa đầu lông mày, hỏi: “Ông đang ở đâu?”

Lâm Nguyên Long sững sờ: “Lâm Nặc?”

“Là tôi,” Lâm Lạc kiên trì hỏi lại, “Ông đang ở đâu?”

Lâm Nguyên Long đáp: “Đang ở phố Bạch Long, làm sao?”

Trong lòng Lâm Lạc chùng xuống: “Ở sòng bạc sao?”

Lâm Nguyên Long: “Phải, có chuyện gì?”

Lâm Lạc “ba” một tiếng cúp điện thoại, nói:

“Mẹ, con ra ngoài một chút.”

“Nặc Nặc!” Phùng Quyên vội túm lấy tay cậu, “Con đi làm gì?”

Lâm Lạc đáp: “Con đi tìm ông ấy, nói ông ấy trả lại đồ cho con, những thứ đó rất đắt.”

Phùng Quyên cau mày, lo lắng nói: “Nhưng liệu ông ta có đồng ý không?”

Giọng nói Lâm Lạc lạnh lẽo: “Không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Bộ dạng này của Lâm Nặc khiến Phùng Quyên cảm thấy xa lạ, đột nhiên bà thấy không hiểu được con trai mình.

Cũng may Lâm Lạc nhanh chóng nhận ra thiết lập của mình có nguy cơ bị lộ, vẻ mặt cậu bình tĩnh lại rồi khoác vai Phùng Quyên, kiên nhẫn an ủi:

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con chỉ cảm thấy chắc ông ấy chưa tìm được người mua nên tranh thủ đến đòi lại thôi, con sẽ không kích động đâu, mẹ yên tâm.”

Vẻ lo lắng trong mắt Phùng Quyên vẫn chưa tan hết, bà nắm tay Lâm Lạc: “Vậy con đi đi, đừng động thủ, con còn nhỏ, không thể đánh lại ông ta đâu, cố gắng nói chuyện đi.”

“Vâng, con biết rồi.” Lâm Lạc cười cười với Phùng Quyên.

Tạm biệt Phùng Quyên, Lâm Lạc xoay người lấy chìa khóa đi đến đường Bạch Long. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi