SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

“Nhà sản xuất Lưu! Chào ngài, chào ngài! Lâu rồi không gặp! À đúng rồi, chúng ta từng gặp nhau tại một buổi tọa đàm, ngài không nhớ cũng không sao, đây là danh thiếp của tôi.”

“Giám đốc Tôn! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Công ty của ngài nổi tiếng trong giới như vậy, sao tôi có thể không biết được? Haha ngài nói đùa rồi, tôi cũng may mắn mới vào được Long Phong…”

“Đạo diễn Dương! Bộ phim gần đây của ngài rất hay! Đúng vậy, tôi đã xem rồi, tôi luôn theo dõi các tác phẩm của ngài mà! Nhìn là biết phim bom tấn rồi!”

“Hôm nay tôi cũng muốn dẫn cậu nhóc nhà tôi đi giao lưu học hỏi một chút, cậu ấy mà…” Vương Thế Cương quay đầu lại, nhìn thấy Ngạn Sơ đứng tít xa, nụ cười đứng hình trên mặt.

Trước mặt các ông lớn, hắn ta không dám nói lớn với Ngạn Sơ, chỉ có thể miệng mấp máy: Còn không mau lại đây!

Ngạn Sơ chậm rãi nhích một bước nhỏ, Vương Thế Cương không nhịn được kéo cậu lại, quay đầu với vẻ mặt nịnh nọt.

“Đây là nghệ sĩ công ty chúng tôi, Ngạn Sơ, vâng đúng rồi, thành viên nhóm nhạc thần tượng, thỉnh thoảng cũng tham gia đóng phim.”

Giới thiệu xong, Vương Thế Cương nhìn Ngạn Sơ đứng im như pho tượng, cuối cùng cũng không nhịn được lạnh lùng nói: “Cậu đang làm gì thế? Còn không mau chào mọi người đi? Có biết phép lịch sự không?”

Ngạn Sơ luôn bỏ ngoài tai những lời cằn nhằn của Vương Thế Cương.

Thậm chí cậu còn quên mất thân phận và họ tên của những người vừa rồi.

Quan sát một lượt, những người này đều ngoài 40 tuổi.

Ngạn Sơ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Chào các tiền bối, rất hân hạnh được gặp mọi người, do lần đầu gặp mặt nên chắc chắn sẽ có nhiều thiếu sót, mong các vị thông cảm.”

Nói xong cậu cúi người chào theo lễ nghỉ của người thời xưa.

Cảnh tượng khiến mọi người đều sững sờ, nhìn nhau bối rối.

Vương Thế Cương đứng hình, đang định mắng thì nghe thấy tiếng vỗ tay bên ngoài cửa.

“Hahahaha! Cậu nhóc này ngoan quá còn gì, mấy người đúng là đủ tuổi để cậu ấy gọi là trưởng bối rồi.”

Người vừa đến trông trẻ hơn so với những người trong phòng một chút, mặc bộ vest màu tím chó chóe, tóc vuốt bóng lộn, hai tay đeo đầy nhẫn kim cương sáng lóa.

Khuyên tai cũng là kim cương tím, mùi nước hoa nam tính nồng nặc tràn ngập cả căn phòng.

“Quản lý Vương, sau này bớt mắng cậu ấy đi, cậu cũng trạc tuổi cậu ấy, gặp trường hợp này thì lo lắng là đúng rồi.” Người đàn ông vỗ vai Vương Thế Cương.

Vương Thế Cương liên tục cười gật đầu: “Đúng, đúng, cậu Giả nói đúng, tôi là bị nhiễm bệnh nghề nghiệp rồi, mấy đứa nhóc ở công ty thì nổi loạn, khó quản, tôi cũng sợ Ngạn Sơ lần đầu đến đây, lỡ làm mất lòng mọi người.”

Giả Sùng cười nhìn mọi người: “Mọi người thấy bị mất lòng chưa?”

Mọi người lần lượt lắc đầu, khen Ngạn Sơ lễ phép.

Đến nước này, ai mà không nhìn ra thằng bé này đã bị Giả thiếu nhìn trúng thì là ngu ngốc.

Ngạn Sơ đứng một bên quan sát, âm thầm đánh giá.

Vừa rồi mọi người đều toát ra khí chất ngút trời, thế mà Giả thiếu vừa đến thì tất cả lập tức thu liễm, không ai dám phản bác lời nói của hắn ta.

Rõ ràng, Giả thiếu mới là nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay, dù là thân phận hay quyền lực, Giả thiếu luôn đứng ở vị trí cao nhất.

Thế là tình hình thay đổi, ban đầu chỉ có Vương Thế Cương vây quanh các ông lớn, giờ thì tất cả đều xoay quanh Giả thiếu.

Nhìn lũ người này nói nói cười cười bắt tay nhau, Ngạn Sơ cảm thấy lòng bàn tay họ sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Sự xuất hiện của Giả Sùng khiến không khí căng thẳng giảm đi đáng kể, sau khi bị dằn mặt, Vương Thế Cương cũng không dám trở mặt với Ngạn Sơ nữa.

Lúc mọi người đã đến đông đủ, chuẩn bị dùng bữa, Vương Thế Cương đặc biệt đẩy Ngạn Sơ ngồi xuống cạnh Giả Sùng.

Hắn ta còn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lát nữa lanh lợi một chút, kính Giả thiếu vài ly, hiểu chưa?”

Ngạn Sơ không muốn trả lời, cậu quyết định dùng hành động để khiến hắn ta im miệng.

Cậu thản nhiên ngồi xuống, hành động này khiến Giả Sùng rất vui vẻ.

Giả Sùng đuổi Vương Thế Cương sang một bên như đuổi ruồi, hắn ta cũng hiểu chuyện vội vàng rời đi.

Nhiệm vụ hôm nay của hắn ta coi như đã hoàn thành một nửa rồi.

Thật ra, cơ hội này là do Giả Sùng chủ động mang đến.

Vương Thế Cương cũng không biết từ bao giờ đối phương lại để ý đến Ngạn Sơ, nhưng lúc thư ký của Giả Sùng liên lạc với hắn ta, Vương Thế Cương chẳng cần nghĩ gì đã đồng ý ngay.

Giới giải trí cũng chẳng hiếm lạ trò này, có những “đậu hủ non” muốn bám đùi, người ta còn chẳng thèm.

Giờ thì tốt quá, “cái đùi” tự động đưa đến tận miệng, chỉ cần nắm chặt lấy, sau này muốn bay cao bay xa đến đâu chẳng được.

Vương Thế Cương không những không thấy có lỗi mà còn tự hào vì mình có con mắt nhìn người quá tuyệt vời.

Ngạn Sơ là do hắn ta ký hợp đồng, mặc dù đã mất mấy năm để “nuôi dưỡng” “bông hoa” này, nhưng cuối cùng cũng đến ngày hái quả.

Bây giờ chính là lúc “thu hoạch” rồi.

“Tiểu Ngạn uống rượu biết chứ? Anh cũng không ép em, chỉ đổ cho em một ly nhỏ thôi.”

Ngạn Sơ nhìn chiếc ly một chút, chắc chứa được khoảng 150ml, đổ đầy cũng phải tầm ba lạng.

Trước kia, ở thế giới của mình, Ngạn Sơ cũng biết uống rượu, chỉ là không biết thế này có quá sức chịu đựng của cơ thể này hay không.

Cậu không tin Giả Sùng lại tốt bụng đến mức tha cho mình trên bàn rượu.

Nếu chỉ cần uống rượu là có thể vượt qua bữa tiệc này, cậu sẵn sàng uống.

“Đạo diễn Dương, trước đây anh có một kịch bản, tôi thấy rất hay, anh không phải thích tuyển diễn viên đẹp trai sao? Đây chính là ứng cử viên sáng giá này, anh không cân nhắc một chút sao?”

Món ăn được nhân viên mang lên, cả bàn vừa ăn vừa nói chuyện.

Đạo diễn Dương cũng là lão giang hồ, ông ta không trả lời trực tiếp, mà nói đùa: “Nếu cậu Giả đã ưu ái như vậy, không biết định đầu tư thêm bao nhiêu đây? Chỉ cần có đủ tiền, chẳng lo không mời được diễn viên đẹp trai, đến Vệ Đình Tiêu tôi cũng mời được cho cậu! Ha ha!”

Vệ Đình Tiêu?

Nghe thấy cái tên vừa mới biết đến vào buổi sáng, Ngạn Sơ ngẩng đầu lên.

Bọn họ muốn mời Vệ Đình Tiêu đóng phim sao?

Giả Sùng vừa ăn một miếng thức ăn, nghe thấy vậy liền lạnh lùng hừ lạnh một tiếng: “Ảnh đế như anh ta sao thèm để ý đến phim của tôi! Tiền catxe mời anh ta đủ để thuê mấy diễn viên lưu lượng rồi, thôi bỏ đi.”

Giả Sùng không muốn vòng vo nữa, hắn ta liếc nhìn chàng trai đang im lặng ăn súp, cười nói: “Thời đại này nên lăng xê người mới chứ, không biết thì có thể dạy, biết đâu lại là phim chi phí thấp lợi nhuận cao? Tôi thấy Ngạn Sơ rất phù hợp để làm nam chính đấy.”

Vấn đề chính hôm nay cuối cùng cũng được nêu ra.

Những người ở đây đều là người thông minh, lăn lộn trong giới bao nhiêu năm, càng hiểu tính cách của Giả Sùng.

Đây chính là bắt đầu “vẽ bánh vẽ nước” cho người mới, những nghệ sĩ chân ướt chân ráo rất khó cưỡng lại sự cám dỗ này.

Hiện nay trên thị trường phim ảnh, việc một người không có kinh nghiệm diễn xuất lại được đột nhiên thành nam/nữ chính, chắc chắn là có “kim chủ” chống lưng.

“Gà cưng” được nuôi dưỡng tung hoành ngang ngược, bất chấp danh tiếng, chỉ cần xuất hiện trước mắt khán giả là được.

Chàng trai hôm nay bị mang đến đây chắc chắn không phải là “gà cưng” đầu tiên mà Giả Sùng muốn lăng xê, nhưng rõ ràng là người mà hắn ta sẵn sàng đầu tư nhiều nhất.

Thông thường, việc lăng xê ai đó phải có quá trình nhất định, đằng này lại muốn biến một người mới toanh trở thành nam chính.

Đạo diễn Dương cũng phải câm nín, nhưng cũng không dám phản bác, Giả thiếu cũng là “kim chủ” của đoàn phim của ông ta! Sao ông ta dám đắc tội?

Trong bữa ăn, chuyện này coi như đã được đồng ý.

Giả Sùng rất tự mãn, trong đời hắn ta chưa bao giờ không có được thứ mình muốn, mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch.

Từ khi lướt mạng thấy video về nhóm nhạc SAP, Giả Sùng đã nhắm đến “bình hoa” lạnh lùng nhất nhóm.

Hắn ta rất muốn nhìn xem khuôn mặt lạnh lùng kia sẽ biểu lộ cảm xúc gì khi lên giường.

Màn trình diễn của Ngạn Sơ tại lễ hội âm nhạc hôm qua càng khiến hắn ta mát lòng mát dạ.

Kiểu người đẹp này không dễ gặp, đã nhắm trúng thì không thể chần chừ, nếu không bị “thái thượng hoàng” nào trong giới cướp mất thì tiếc hùi hụi.

Vậy nên, ngay tối hôm đó, hắn ta liền bảo thư ký liên lạc với quản lý của SAP, bữa tiệc “có dụng ý” này đã được sắp xếp ngay lập tức.

Dáng vẻ của Ngạn Sơ hoàn toàn đúng gu của Giả Sùng.

Chỉ cần hắn ta sẵn sàng đập tiền, nghệ sĩ nào cũng tự động chui vào vòng tay hắn.

Ý định “bao nuôi” vừa rồi đã rất rõ ràng, Giả Sùng muốn xem xem phản ứng của Ngạn Sơ thế nào.

Là vui mừng quá đỗi? Hay là… giả vờ từ chối?

Giả Sùng đắc ý quay sang, đúng lúc này, một giọt dầu ớt bắn tung trúng vào mắt phải của hắn ta, cay đến mức phải nhắm tịt một mắt.

“Xiii!” Hắn ta hít một hơi, rõ ràng là rất đau.

Ngạn Sơ giật mình, vội đặt con tôm hùm đang bóc dở xuống, lấy khăn giấy ướt trên bàn đưa cho hắn ta.

“Xin lỗi, là do tôi bất cẩn, anh không sao chứ?”

Giả Sùng cắn chặt răng, khó khăn nói: “Không… sao.”

Hắn ta đang hết lòng “mở đường” cho “tiểu mỹ nhân”, thế mà cậu ta chẳng những không hưng phấn, lại còn thản nhiên bóc tôm như không.

Thằng nhóc này thờ ơ đến nhường nào?

Vào giới giải trí không phải vì danh lợi, chỉ để… ăn uống ư? Thần kinh à!

Giả Sùng dù bất mãn nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tự nhủ: Chắc là Ngạn Sơ còn non nớt quá, phải dạy dỗ thêm.

Cứ ngây ngô như vậy, sau này hắn ta còn mặt mũ nào mà khoe khoang với bạn bè?

Thỏ con có thể dễ thương, nhưng không thể ngốc được.

Giả Sùng vào toalet rửa mắt, lúc quay lại thì hai mắt đỏ hoe, do vừa rồi quá đau nên nước mắt cứ tự nhiên chảy ra.

Mọi người đều không biết những suy đoán trong lòng Giả Sùng về Ngạn Sơ.

Họ chỉ thấy Giả Sùng lúc này giống như một chú thỏ, mọi người đều nhịn cười không ai dám phát ra tiếng.

Giả Sùng không để ý đến biểu cảm của mọi người, hắn ta vẫn chưa quên mục đích hôm nay mình đến đây.

Để có thể “ăn được thỏ con” này, hắn ta đã tắm rửa sạch sẽ trước khi ra ngoài đấy.

Sau chuyện vừa rồi, Giả Sùng cũng không còn kiêng dè nữa nên đối với kiểu người này thì không cần phải “thương hoa tiếc ngọc” làm gì.

Hắn ta bắt đầu liên tục ép Ngạn Sơ uống rượu.

Trên bàn tiệc, chỉ có ly của Ngạn Sơ là rượu có nồng độ cao nhất, tận 68 độ.

Người không biết uống rượu chỉ cần một ly nhỏ cũng đủ say mềm, mà người có chịu được rượu cũng khó lòng chống đỡ nổi với lần ép uống này.

Ngạn Sơ uống ngụm đầu tiên đã bị sặc suýt nôn.

Rượu này khác hoàn toàn với loại cậu uống ở Đại Vân, nặng quá!

Rượu mạnh như vậy, chắc một ly là gục ngay.

Ngạn Sơ giả vờ say, gương mặt trắng nõn hồng hồng, lắc tay nói: “Tôi… tôi không uống được nữa, anh… anh nói không ép tôi mà.”

Rõ ràng là phản kháng bình thương nhưng trong tai Giả Sùng lại giống như đang làm nũng hơn.

Nhìn thấy ánh mắt Ngạn Sơ đã bắt đầu mờ mịt, Giả Sùng tự tin cho rằng đối phương đã say.

Lũ nhóc chưa từng uống rượu này dễ nắm thóp nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi