SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

“Chàng trai, đến bệnh viện rồi, tổng cộng 38 tệ, cháu dùng WeChat hay Alipay?”

Trong xe taxi, tài xế liếc nhìn qua kính chiếu hậu, nam sinh ngồi ở hàng ghế sau đang nghiêng đầu dựa vào cửa kính, nhắm chặt mắt, sắc mặt rất kém.

Thấy đối phương không đáp lại, bác tài lại gọi một tiếng: “Chàng trai?”

Kỳ thực Ngạn Sơ mơ màng nghe thấy bên tai có người đang nói chuyện, nhưng mí mắt cứ nặng trĩu không mở ra nổi.

Cả đoạn đường ngồi xe, cậu cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng tệ hơn.

Giọng nói lúc này đã khàn đặc, “Xin lỗi, cháu xuống xe ngay đây.”

Cậu mò trong túi áo lấy ra một tờ 50 tệ đưa cho tài xế rồi loạng choạng bước xuống xe, lúc đóng cửa còn suýt nữa thì ngã.

“Bây giờ bác không có tiền lẻ trả lại, hay để bác chuyển khoản WeChat cho cháu… Ê? chàng trai!”

Ngạn Sơ hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của tài xế, tai cậu ù đặc, cơn mưa bên ngoài tạt vào người lạnh buốt, cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm một góc khuất gió mà cuộn tròn người lại.

Cảm giác buồn nôn trong dạ dày vẫn chưa thuyên giảm, sau khi ngồi xe một chuyến lại càng thêm cuồn cuộn.

Bụng còn kèm theo cơn đau quặn thắt.

Cố gắng chống đỡ cơ thể rã rời, Ngạn Sơ bước vào sảnh cấp cứu.



Vệ Đình Tiêu đeo tai nghe xem video, âm thanh trong tai nghe còn được chỉnh rất lớn, căn bản không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng một chàng trai có vẻ ngoài lạnh lùng và hơi ngốc nghếch kia khi ở trên sân khấu lại nóng bỏng đến thế.

Nói là nóng bỏng hình như cũng không đúng lắm, nên gọi là rực rỡ chói lóa mới phải.

Ngạn Sơ trong video khi nhảy rất ngầu, rất mạnh mẽ, có thể nhận ra đã tập luyện rất nhiều lần, nhuần nhuyễn đến mức biến mỗi động tác thành phản xạ tự nhiên.

Vệ Đình Tiêu xuất thân là sinh viên khoa diễn xuất chính quy, chưa từng trải nghiệm công việc của idol, hắn chỉ biết diễn xuất, kêu hắn ca hát nhảy múa chẳng khác nào tra tấn.

Với bản thân hắn mà nói, ca hát nhảy múa còn khó hơn diễn xuất gấp mười lần, vì vậy đôi khi cũng rất khâm phục những người làm idol.

Cậu nhóc này không tồi.

Đẹp trai lại có tài, được đào tạo bài bản chắc chắn sẽ nổi tiếng, thật không hiểu sao Long Phong Entertainment lại bắt cậu ấy đi theo con đường hắc hồng.

Vệ Đình Tiêu xem đi xem lại video với ánh mắt tán thưởng.

Khi thanh tiến độ sắp kết thúc, hắn chuẩn bị phát lại lần thứ sáu thì cửa phòng nghỉ truyền dịch bỗng nhiên bị đẩy ra.

Cô y tá tiêm cho Vệ Đình Tiêu lúc nãy đang dìu một cậu trai trẻ tuổi đi vào, tay cô cầm chai thuốc giúp cậu ta, tay còn lại hơi khẽ đỡ lấy người cậu.

Thấy có người đến, Vệ Đình Tiêu theo bản năng kéo khẩu trang lên, sợ bị nhận ra.

Thế nhưng khi nhìn rõ gương mặt người đến, hắn kinh ngạc trợn to mắt.

“Nếu cậu thấy trong người rất khó chịu, có thể đến giường bên cạnh nằm cũng được, bên đó còn trống mấy giường.”

Lúc đỡ chàng trai, cô y tá đã cảm nhận được thân nhiệt cậu rất thấp.

Cậu ấy rất gầy, chỉ cần chạm nhẹ đã thấy xương, chẳng có mấy thịt.

Thời tiết lạnh thế này mà cậu lại mặc mỏng manh như vậy, không bệnh mới là lạ.

Vị y tá lớn tuổi này không đu idol, ngoài việc nhận ra Vệ Đình Tiêu, những minh tinh nhỏ khác bà đều không biết, thấy chàng trai này đẹp trai như vậy, cách ăn mặc cũng rất tinh tế, đoán chừng cũng là người trong giới giải trí.

Nghề này rất dễ khiến người ta sinh bệnh, ba bữa ăn thất thường, giờ giấc sinh hoạt đảo lộn, sức đề kháng giảm sút, lâu dần chỉ cần nhiễm chút lạnh cũng trở thành bệnh nặng.

“Không sao đâu ạ, cháu ngồi là được rồi, cháu cảm ơn cô.”

Mắt Ngạn Sơ hoa lên, cậu nhìn không rõ mặt cô y tá, chỉ tìm đại một chỗ ngồi xuống, bởi vì thật sự không còn chút sức lực nào, chân mềm nhũn, đầu óc nặng trịch, vừa choáng vừa đau, giống như sắp nổ tung.

Trước đây, mỗi lần cậu bị ốm như thế này, A cha đều sắc thuốc rất đắng, ép cậu uống, cậu rất ghét những thứ có vị đắng.

Hiện giờ chỉ cần tiêm là được rồi, so với việc bị chọc kim vào mu bàn tay, Ngạn Sơ càng sợ uống thuốc hơn.

Cảm giác dung dịch thuốc chảy vào cơ thể thật kỳ lạ, lành lạnh, bàn tay đang truyền dịch của Ngạn Sơ vốn đã lạnh, giờ lại càng lạnh hơn.

May là trong phòng nghỉ có điều hòa, ít nhất cũng khiến cơ thể đang run rẩy được dịu đi đôi chút.

“Vậy được, cháu cứ nghỉ ngơi trước đi, có gì khó chịu thì gọi cho cô.” Cô y tá ân cần nói, sau khi treo chai thuốc xong liền đi ra ngoài.

Mí mắt Ngạn Sơ đang cố gắng mở to lập tức sụp xuống, trước mắt tối sầm lại, cậu dùng tay không truyền dịch ấn lên bụng, dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi trong tư thế cực kỳ khó chịu.

Vệ Đình Tiêu ngồi chéo góc với Ngạn Sơ: “…”

Khoảng cách giữa hai người khá xa, Vệ Đình Tiêu đoán chừng đối phương căn bản không biết trong này còn có một người đang ngồi.

Tối muộn thế này đi truyền dịch mà còn có người đi cùng, hơn nữa lại là người xuất hiện trong video mà hắn vừa xem đi xem lại nhiều lần…

Vệ đại ảnh đế bỗng dưng thấy khó tả.

“Chậc, dù gì cũng là nghệ sĩ, đến bệnh viện mà không có trợ lý đi cùng sao?” Vệ Đình Tiêu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Càng thêm khinh thường cách quản lý nghệ sĩ của Long Phong Entertainment.

Để mặc nghệ sĩ tự sinh tự diệt, kiểu quản lý này thật dễ dàng kiếm tiền.

Không có trợ lý, người đại diện cũng mất tăm, vậy bạn bè đồng nghiệp đâu?

Không phải cậu ta làm nhóm nhạc sao? Những người khác trong nhóm cũng mặc kệ đồng đội bị bệnh sao?

Vệ Đình Tiêu tuy không rõ nội tình, nhưng theo những gì hắn tận mắt chứng kiến, Ngạn Sơ trong đầu hắn lúc này chính là một đứa trẻ đáng thương bị cô lập trong công việc.

Thấy Ngạn Sơ mặc khá chỉnh tề, có lẽ là vừa tham gia sự kiện hoặc dự tiệc xong, phải nói là bộ đồ này được lựa chọn rất có gu thẩm mỹ.

Khác với phong cách trong video, lại là một cảm giác mới mẻ khác.

Vệ Đình Tiêu cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người ta ngủ, chẳng chút kiêng dè.

Minh tinh đẹp trong giới hắn đã gặp không ít, bản thân hắn cũng thuộc kiểu đẹp trai ngời ngời, nhìn nhiều cũng thấy bình thường.

Nhưng vẻ đẹp của Ngạn Sơ mang theo một loại mong manh khiến người khác muốn che chở, Vệ Đình Tiêu cứ không nhịn được muốn liếc nhìn thêm vài lần.

Như thể chỉ cần lơ là một chút, đối phương sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.

Tiểu Lâm đang lim dim ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc, liền nhìn thấy anh Tiêu nhà mình đang nhìn chằm chằm một bệnh nhân khác, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Cậu ta ngập ngừng lên tiếng: “Anh Tiêu, người quen của anh sao?”

Vệ Đình Tiêu hoàn hồn: “Trước đây không quen, giờ quen rồi.”

Hả? Sao tự dưng lại quen biết? Chẳng lẽ trong lúc cậu ta ngủ gật, anh Tiêu đã làm chuyện gì đó?

Tiểu Lâm gãi đầu, khó hiểu.

“Hắt xì!” Ngạn Sơ dựa vào ghế ngủ rất không yên giấc.

Trong mơ hắt hơi một cái, người lúc nóng lúc lạnh, đầu thì như lửa đốt, tứ chi lại lạnh buốt.

Cậu cứ thế chịu đựng cảm giác như bị nướng trên lò lửa, rét buốt thấu xương.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên cậu cảm nhận được một luồng ấm áp bao bọc lấy mình, xung quanh mềm mại dễ chịu, vô thức rúc vào trong.

Vệ Đình Tiêu đang cầm chiếc chăn lông cừu, vừa mới đắp lên người chàng trai thì mu bàn tay đã chạm phải một khuôn mặt nóng hổi.

Hắn khựng người, nhưng không rụt tay lại.

“Anh Tiêu, để em làm cho, anh một tay không tiện đâu.” Tiểu Lâm ở bên cạnh đang cố gắng giơ cao cánh tay giúp Vệ ảnh đế cầm chai thuốc, trong mắt chỉ toàn là “có việc cho em làm”.

“Tôi tiện lắm, không tin tôi có thể bế người bằng một tay đấy?” Vệ Đình Tiêu nhướng mày, thản nhiên buông lời trêu ghẹo.

Hắn cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình, khóe môi khẽ cong lên.

Gương mặt Ngạn Sơ thật sự chỉ nhỏ bằng bàn tay, một tay hắn đã có thể che hết.

Đối phương như tìm được một chiếc “gối” êm ái, tựa vào đó không chịu nhúc nhích.

“Tiểu Lâm, ra ngoài nói với y tá, tôi muốn chuyển sang phòng bệnh VIP.”

Tiểu Lâm nhìn chai thuốc truyền dịch chỉ còn một chút nữa là hết, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không dám hó hé nửa lời.

Cậu ta treo chai thuốc lên cao, rồi đi làm thủ tục “thuê phòng”.

Mười phút sau.

Vị ảnh đế họ Vệ thành công được đưa vào phòng bệnh VIP, cùng nhập viện còn có…

“Á, đây chẳng phải là Ngạn Sơ sao, em bây giờ mới nhận ra!”

Vệ Đình Tiêu một tay đặt người xuống giường, lúc này khuôn mặt luôn cúi gằm kia mới lộ ra rõ ràng.

“Nói nhỏ thôi, cậu muốn đánh thức người ta đấy à.” Vệ Đình Tiêu thấy Ngạn Sơ cau mày, bèn hạ giọng nhắc nhở Tiểu Lâm im lặng.

Tiểu Lâm làm động tác kéo khóa miệng, giúp đỡ đặt chàng trai đang sốt mê man lên giường.

Phòng bệnh VIP có môi trường rất tốt, giường đơn êm ái thoải mái, trên bàn trà còn có trái cây và đồ ăn vặt, điều hòa nhiệt độ, hệ thống thông gió đầy đủ.

Vệ Đình Tiêu đã rút kim truyền dịch trước khi vào phòng bệnh.

Y tá thấy vậy cũng không hỏi nhiều, dù sao thì phòng bệnh VIP cũng đã thanh toán tiền.

Sau khi làm xong tất cả, Tiểu Lâm đứng trơ mắt nhìn, cậu ta không biết có nên khuyên anh Tiêu rời đi hay không.

Thuốc kháng viêm đã truyền xong, về nhà nghỉ ngơi chắc chắn sẽ thoải mái hơn là ở lại bệnh viện.

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh Tiêu, rõ ràng là có ý định ở lại bệnh viện như khách sạn.

Cho dù có ở lại thì cũng thôi đi, vấn đề là chiếc giường duy nhất trong phòng đã bị người khác chiếm mất rồi, bên cạnh chỉ có một chiếc ghế sô pha ngắn ngủn, một người nằm cũng không vừa.

Cậu ta không hiểu nổi mạch não của anh Tiêu.

Trước đây, anh Tiêu dường như chưa từng quan tâm đến nghệ sĩ nhà khác, vậy mà hôm nay lại “làm việc thiện”?

“Hay là để em đặt thêm một phòng bệnh nữa, anh Tiêu anh cũng nên nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Lâm luôn lo lắng ông chủ nhà mình vất vả, cố gắng hạ giọng nói.

Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, mưa vẫn rơi, không thấy một chút ánh trăng nào.

“Không cần đâu, tôi ngồi một lát rồi đi, cậu về xe trước đi, ở đây không có gì cần cậu làm nữa.”

Vệ Đình Tiêu vừa nói vừa bóc một quả quýt trong giỏ hoa quả, nhét vào miệng mấy miếng.

Hắn chưa ăn tối, lúc nãy không thấy đói, giờ thì có cảm giác rồi.

“Vâng.” Tiểu Lâm ngoan ngoãn đáp, nghĩ rằng chắc là Vệ Đình Tiêu đói rồi, định nhân lúc rời đi đặt một suất ăn khuya.

Phòng bệnh VIP nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Vệ Đình Tiêu vừa ăn trái cây vừa nhìn chàng trai trên giường.

Đầu Ngạn Sơ vô tình xoay về phía Vệ Đình Tiêu.

Giờ phút này cậu đang nằm thẳng, rốt cuộc cũng không còn là tư thế khó chịu lúc trước nữa.

Cơ thể thả lỏng, lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn, vài sợi tóc hơi ướt khẽ lòa xòa trên mí mắt.

Cúc áo sơ mi phức tạp nhàu nhĩ sang một bên, sợi dây chuyền trên ve áo và quần áo quấn vào nhau, không biết từ lúc nào hai cúc áo sơ mi phía dưới đã bị cởi ra, lộ ra một đoạn eo thon gầy mềm mại.

Cảnh tượng trước mắt mang một vẻ đẹp lộn xộn, vừa thuần khiết vừa mê hoặc, toát lên khí chất nghệ thuật.

Vệ Đình Tiêu như bị bỏ bùa mê hoặc, lúc hoàn hồn, ngón tay cái đã bấm nút chụp ảnh.

Hắn liếm môi có vị quýt, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Quýt này thật sự là không giải khát chút nào.” Vệ Đình Tiêu chột dạ cầm cốc giữ nhiệt lên, tu ừng ực mấy ngụm.

Sao mình lại biến thái như vậy, còn chụp lén nữa chứ?

Loại chuyện này mà truyền ra ngoài, hình tượng của hắn coi như sụp đổ.

Vệ Đình Tiêu bực bội nghĩ.

Hắn kiên quyết nhấn nút xóa ảnh.

Vừa xóa một tấm, lại hiện ra một tấm y hệt.

Xóa tiếp, lại hiện ra tiếp.

Vệ Đình Tiêu sững người, click vào mục ảnh thì thấy một loạt ảnh Ngạn Sơ.

“…”

Mẹ kiếp! Hắn thật sự bị thần kinh rồi, sao lại cài đặt chế độ chụp liên tiếp mười tấm chứ!

“Khụ!” Vệ biến thái dùng nắm đấm che miệng ho khan một tiếng, lúng túng quay mặt đi, không dám nhìn Ngạn Sơ nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi