SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

Ngạn Sơ đứng trước cổng nhà nhìn về phía xa xa mờ mịt khói sương, bóng dáng người đàn ông đã sớm biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Nhưng Ngạn Sơ vẫn bất động, không nỡ nhấc chân rời đi.

Có lẽ, từ khi bước vào căn nhà này, Vệ Đình Tiêu đã biết cậu là ai rồi.

Nghĩ cũng phải, cậu cũng từng lên hot search, lúc giải nghệ còn đăng cả ảnh tự sướng, việc Vệ Đình Tiêu nhận ra cậu là chuyện hết sức bình thường…

Ngạn Sơ mỉm cười, nói như vậy, về phương diện nào đó, cậu còn được xem là người nổi tiếng.

Mặc dù đã nhận ra cậu, nhưng trong suốt cuộc trò chuyện hôm nay, Vệ Đình Tiêu hoàn toàn không nhắc đến những lời lẽ cay độc trên mạng, cách cư xử vô cùng tinh tế, đúng mực, khó trách Thầy Vệ lại được nhiều người yêu mến như vậy.

….

Còn Vệ đại ảnh đế, sau khi trở về homestay đã phải quỳ gối xin lỗi.

Bị đạo diễn, phó đạo diễn và một đám nhân viên công tác vây quanh xem xét kỹ lưỡng, chỉ sợ nam chính của bộ phim này thiếu mất miếng thịt nào.

“Là lỗi của tôi! Là lỗi của tôi! Xin lỗi mọi người, đạo diễn Võ, chỉ một lần này thôi, nếu còn tái phạm, anh cứ thay vai tôi đi!”

Vệ Đình Tiêu bốn ngón tay chỉ trời, giơ tay thề, ánh mắt chân thành vô cùng.

“Thay thì không thể nào thay được, vai diễn này chỉ có cậu mới đảm nhận được, cũng không thể hoàn toàn trách cậu, là do tôi đánh giá thấp mức độ “phản nghịch” của cậu, cậu – một phần tử cố chấp như vậy, đúng là phải xích lại mới được.” Võ Tranh Vinh* vừa mắng vừa cười.

*武峥嵘 tên này để đúng là gì nhỉ mn, ai biết cmt cho m với nhé

“Lúc đầu, khi nghe nói thầy Vệ mất tích, mọi người đều hoảng hốt, chỉ có đạo diễn Võ là bình tĩnh nói rằng cậu ấy không sao.” Phó đạo diễn cũng hùa theo trêu chọc.

Vệ Đình Tiêu: “?”

Phó đạo diễn: “Đạo diễn Võ nói rằng, người có bản tính xảo trá, đầu óc tỉnh táo, tâm hồn đen tối, cáo già như cậu ta thì không thể nào lạc mất được, nhất định sẽ tìm được nơi ẩn náu.”**

** Gốc: ““武导说,油腔滑调、心智健全、发育猥琐、狗里狗气的人,丢不了,会给自己找窝的。””
  • 油腔滑调 (Dóu qiāng huá diào): Nghĩa đen: Giọng nói như rót mật, trơn tru. Nghĩa bóng: Mồm mép tép lẻo, dẻo mồm dẻo miệng, nịnh nọt, thảo mai, thường là để lừa gạt.
  • 心智健全 (Xīn zhì jiàn quán): Nghĩa đen: Tâm trí khỏe mạnh, đầy đủ. Nghĩa bóng: Đầu óc bình thường, minh mẫn, không có vấn đề về tâm lý. (thường dùng với hàm ý mỉa mai trong ngữ cảnh này).
  • 发育猥琐 (Fā yù wěi suǒ): Nghĩa đen: Phát triển ti tiện, bẩn thỉu. Nghĩa bóng: Dáng vẻ hèn hạ, khó coi, tiều tụy, thiếu đường hoàng. Thường ám chỉ cả ngoại hình và cách hành xử.
  • 狗里狗气 (Gǒu lǐ gǒu qì): Nghĩa đen: Hơi thở của chó. Nghĩa bóng: Cái bản chất bỉ ổi, hèn hạ, đê tiện, không ra gì.
Mọi người xung quanh cười vang, bầu không khí đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Vệ Đình Tiêu bĩu môi: “Khụ…”

Hắn đâu có xảo quyệt?

La Huy cười đến nỗi nước mắt chảy ra, anh ta chính là người có quyền phát biểu nhất về câu so sánh vừa rồi.

Nhưng dù sao cũng là nghệ sĩ của mình, đóng cửa lại thì có thể tùy ý nói vài câu, trước mặt mọi người, vẫn nên giữ thể diện cho tổ tông nhà mình.

Bản thân Vệ Đình Tiêu cũng chẳng quan tâm đến việc bị mọi người trêu ghẹo, lúc này tâm trạng hắn rất tốt, vừa huýt sáo vừa bước lên lầu.

Việc lạc đường hôm nay có thể xem là niềm vui bất ngờ, nhìn thấy Ngạn Sơ sống tốt, trong lòng hắn cũng cảm thấy an tâm.

Hắn vốn không có thói quen lo lắng thay người khác, chỉ riêng Ngạn Sơ là hắn không thể nào kháng cự nổi, tại sao vậy nhỉ? Chắc là phải hẹn gặp bác sĩ tâm lý rồi.

Nghĩ đến lúc sắp chia tay, cố ý gọi tên Ngạn Sơ khiến đối phương ngẩn người ra đó, Vệ Đình Tiêu không khỏi nhếch môi cười.

Mỗi người một lần, coi như huề nhau.

Đã nhận ra nhau rồi thì khỏi cần giả vờ nữa.

Khi ngẩn người, cậu ấy hơi hé môi, còn có một sợi tóc mái bị gió thổi bay lên, trông thật dễ thương.

Vệ Đình Tiêu mở điện thoại, trong album ảnh, bức ảnh cậu nhóc ngủ say ở bệnh viện vẫn được hắn lưu giữ cẩn thận, mặc dù đã xóa 9 bức ảnh, nhưng vẫn còn sót lại 1 bức.

Vệ Đình Tiêu hiếm khi nào khen một cậu con trai là dễ thương, ngay cả em họ mà hắn yêu chiều từ nhỏ cũng chưa từng được hắn khen như vậy.

Hắn cảm thấy tâm lý của mình có chút không bình thường, dường như là để chứng minh cho một suy đoán nào đó, hắn trực tiếp gọi video call cho em họ.

Nhạc chuông vang lên mười mấy giây, đối phương mới chịu bắt máy.

“Anh Đình Tiêu! Lâu lắm mới gặp, em nhớ anh lắm! Nhưng mà… giờ anh cúp máy trước được không, em đang chơi game cùng bạn, chơi game mà bỏ bê đồng đội là hành động vô đạo đức đấy, lát nữa em sẽ gọi lại cho anh!”

“Vệ Gia Hằng! Ê ——!”

Tút… Tút…

Đối phương đã cúp máy.

“…”

Vệ Đình Tiêu tức giận ném điện thoại bay ra xa ba mét, không cẩn thận rơi xuống gầm giường.

Hắn hít sâu mấy hơi, sau đó chạy xuống gầm giường nhặt điện thoại lên, block em họ trên WeChat.

Hắn đúng là bị điên mới gọi video call cho thằng nhóc kia, còn ảo tưởng rằng sau một thời gian dài không gặp, em họ sẽ trở nên dễ thương hơn.

Giờ phút này, hắn mới phát hiện ra rằng, cùng một loài nhưng cũng có sự khác biệt rất lớn, đứa em trai này không cần nữa.

Chẳng dễ thương chút nào!
Ban tối.

Ngạn Sơ nghiêm túc suy nghĩ về lời đề nghị của Vệ Đình Tiêu ban ngày, cậu lên mạng tìm hiểu về các thao tác livestream.

Đầu tiên, cậu phải chọn nền tảng livestream, sau đó tạo một tài khoản.

Theo gợi ý của cư dân mạng, Ngạn Sơ đã tải ứng dụng Tiancheng(甜橙- Cam ngọt) – một ứng dụng chia sẻ video ngắn, livestream khá nổi tiếng trên thị trường hiện nay.

Ngạn Sơ suy nghĩ một chút, đặt tên ID tài khoản là “Vân quyển Vân thư*”.

*云卷云舒 – Cuộc sống bình yên; cuộc sống an nhàn

Cái tên này không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ đơn giản là lấy đồng âm chữ “Sơ” trong tên cậu.

Thấy mọi người livestream đều có rất nhiều thiết bị chuyên dụng, chẳng hạn như đèn chiếu sáng, giá đỡ điện thoại, micro, vân vân.

Hiện tại cậu chưa chuẩn bị những thứ này, chỉ có một chiếc điện thoại, trước tiên cứ tùy tiện dựng ở đâu đó, miễn là quay rõ ràng hình ảnh là được.

Ngạn Sơ định ban đầu chỉ livestream các sản phẩm thêu thùa nhỏ, sử dụng khung thêu nhỏ, có thể đặt trực tiếp lên bàn, rất tiện lợi.

Trong nhà cũng có loại khung thêu trung bình và khung thêu lớn, dùng để thêu những bức tranh khổ lớn, sẽ mất nhiều thời gian hơn, nên trước khi nắm rõ tình hình người dùng, cậu tạm thời chưa cân nhắc đến.

Cộc cộc cộc…

Ngạn Sơ đang say sưa nghiên cứu, thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Muộn thế này rồi, con chưa ngủ sao?” Ngạn Cẩn ló đầu vào.

Từ ngày con trai về nhà, ngày nào cậu cũng đi ngủ sớm, dậy sớm, bình thường giờ này, cậu đã tắt đèn đi ngủ rồi.

Ngạn Cẩn vừa tắm xong, đi ngang qua phòng con trai, thấy đèn vẫn còn sáng, sợ Ngạn Sơ thức khuya sẽ hại mắt, nên mới đến nhắc nhở.

“Ba, trong nhà mình có dụng cụ nào có thể dùng làm giá đỡ điện thoại không ạ?” Ngạn Sơ không nhịn được lên tiếng hỏi.

Lúc đầu, cậu định dùng hai chồng sách đặt cạnh nhau, chừa một khoảng trống ở giữa, sau đó đặt điện thoại lên trên, như vậy có thể quay được góc nhìn từ trên xuống.

Nhưng làm như vậy thì khung thêu chỉ có thể quay được một phần, không thể hiện thị toàn cảnh.

Lúc này, ba cậu bước vào, cậu bỗng nhiên nhớ ra, trong nhà có một ông thợ mộc đích thực.

Ba cậu làm rất nhiều đồ gỗ thủ công, chắc chắn sẽ có thứ mà cậu có thể dùng được.

“Giá đỡ điện thoại? Con định làm gì vậy?”

“Con muốn livestream thêu thùa ạ.” Tim Ngạn Sơ đập thình thịch, không biết ba cậu có hài lòng với công việc này hay không.

Ngạn Cẩn nhìn con trai một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên vỗ tay nói: “Hôm nay con ngủ sớm đi, ngày mai ba hứa sẽ làm cho con một cái giá đỡ xịn hơn những dụng cụ chuyên nghiệp bán trên mạng, đừng lo lắng nữa, ba sẽ lo liệu.”

Trong lòng Ngạn Sơ mừng rỡ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dường như Ngạn Cẩn không hề phản đối chuyện cậu livestream, sự khích lệ và ủng hộ của gia đình thực sự có thể tiếp thêm động lực cho Ngạn Sơ.

“Cảm ơn ba, chúc ba ngủ ngon, con đi ngủ đây ạ.”

Bước ra khỏi phòng Ngạn Sơ, Ngạn Cẩn hít một hơi thật sâu rồi đi xuống lầu.

Vừa hay lúc đó, Chu Lan cũng vừa mới về nhà.

“Anh cả, mặc dù em rất ít khi về nhà, nhưng anh không cần phải đích thân xuống đón em như vậy.” Chu Lan trêu chọc.

“Đừng nói linh tinh, anh cũng đang định lên phòng nghỉ ngơi, tối nay em không ở bên đó trông coi à?” Ngạn Cẩn hỏi.

“Không có việc gì phải làm, lâu lâu cũng nên về thăm nhà chứ, cháu trai ngủ chưa? Mấy ngày không gặp nó, nhớ cháu quá!” Chu Lan cười ngây ngô.

Ngạn Cẩn vội vàng ngăn lại: “Sơ nhi ngủ rồi, đừng làm phiền nó, nó vừa mới chúc anh ngủ ngon.”

Chu Lan sững sờ một chút, sau đó bật cười thành tiếng: “Chậc, chậc, bảo sao em vừa về đến nhà đã thấy sắc mặt anh khác lạ, thì ra là được con trai dỗ dành cho vui vẻ rồi à?”

Mặt Ngạn Cẩn đỏ bừng: “Sắc mặt của anh… khác lạ thế à?”

Chu Lan ví von: “Giống như hoa cải dầu vào mùa xuân, phơi phới rực rỡ, đúng rồi, lúc nãy, khi anh bước xuống lầu, xung quanh như nở đầy hoa vàng ấy, chắc là lâu lắm rồi anh mới được con trai yêu chiều như vậy, bây giờ sung sướng rồi nhé?”

Ngạn Cẩn không cãi lại, một lúc sau, ông lên tiếng, giọng nói tràn ngập sự vui mừng: “Con trai nói muốn livestream thêu thùa, anh đã hứa sẽ làm cho nó một cái giá đỡ điện thoại.”

“Hay lắm! Bây giờ livestream rất thịnh hành, hơn nữa còn có thể kiếm được tiền, Tiểu Sơ nhà mình nhất định có năng khiếu livestream, mấy hôm nay em thấy cháu nó theo mẹ học thêu, cũng đâu vào đấy rồi đấy, giờ anh có thể yên tâm rồi nhé, con trai đã tìm được việc mình thích, lại còn ở nhà bầu bạn với anh, cuộc sống ổn định, yên bình, đây chẳng phải là điều mà anh hằng mong ước sao?”

Chu Lan rất hiểu tâm tư của Ngạn Cẩn, ba năm Ngạn Sơ không ở nhà, anh trai ông cũng tự trách bản thân mình, ông ấy chưa từng đến thăm Ngạn Sơ một lần nào, để mặc con trai vất vả ở bên ngoài.

Thực ra trong lòng đau đớn đến chết đi sống lại, Chu Lan là người đứng ngoài cuộc, nhìn thấu mọi chuyện, anh trai ông cũng là một người ủ rũ, y hệt Ngạn Sơ hồi nhỏ, có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, chẳng chịu nói ra, đây chính là di truyền gen giữa cha và con, từ trong xương đều là những kẻ cứng đầu, bướng bỉnh.

“Ừ, cũng tốt…” Ngạn Cẩn cảm thán, “Anh chẳng mong ước gì hơn, chỉ hy vọng nó có thể khỏe mạnh trưởng thành, làm người ngay thẳng, quang minh lỗi lạc. Nháy mắt đã hai mươi năm trôi qua…”

Chu Lan thu lại nụ cười, đột nhiên hỏi: “Anh cả, anh không định nói cho Tiểu Sơ biết bí mật về thân thế của nó sao?”

“Anh… anh cũng không biết nữa.” Ngạn Cẩn có chút do dự: “Nó có thể chấp nhận được chuyện ba ruột của mình là người như vậy sao? Anh cảm thấy cuộc sống bây giờ cũng khá tốt rồi, con trai trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không hỏi đến chuyện cũ nữa.”

“Vâng, em có thể hiểu được lý do tại sao anh không muốn nói cho Tiểu Sơ biết, vậy tại sao bao nhiêu năm qua, anh không chịu nói cho em và mẹ biết người đàn ông đó là ai, nếu không phải vì hắn ta, anh cũng sẽ không…”

“Nếu không phải có hắn ta, thì anh cũng sẽ không có đứa con trai đáng yêu như vậy.” Ngạn Cẩn cắt ngang lời Chu Lan.

“…” Chu Lan cảm thấy anh trai mình đúng là cứng đầu.

Nếu như hai mươi năm trước Ngạn Sơ không được sinh ra, cả đời này Chu Lan sẽ không bao giờ biết được thể chất đặc biệt của anh trai mình, đây chính là bí mật lớn nhất của gia đình bọn họ.

Năm đó, Ngạn Cẩn một mực đòi đến thành phố lớn, kết quả là một năm sau trở về đã có Ngạn Sơ trong tay.

May là sau khi Ngạn Sơ sinh ra, Ngạn Cẩn đã đưa cậu đến bệnh viện lớn kiểm tra, là một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, giống hệt những đứa trẻ khác, không có gì đặc biệt.

Điều này mới khiến mọi người trong nhà tạm thời yên lòng.

Tuy nhiên, ba năm trước, khi Ngạn Sơ nhất quyết đòi đến Bắc Kinh, Ngạn Cẩn vẫn kiên quyết phản đối.

Lúc ấy, Ngạn Cẩn không biết bản thân đang tức giận vì sự nổi loạn của con trai, hay là do lo sợ con trai sẽ đi theo vết xe đổ của mình.

Nhưng càng phản đối, con trai càng kháng cự, cuộc chiến tranh lạnh kéo dài ba năm giữa hai cha con cũng bắt đầu từ đó.

Giờ phút này, quan hệ cha con có thể được hàn gắn, không chỉ Ngạn Cẩn – người trong cuộc cảm thấy vui mừng, mà ngay cả Chu Lan – người ngoài cuộc cũng cảm thấy hạnh phúc lây.

“Em mau đi tắm đi, anh lên phòng ngủ đây, nhớ đấy, những lời hôm nay anh nói, đừng kể cho Sơ nhi biết.” Ngạn Cẩn không muốn con trai phải chịu thêm bất kỳ áp lực tâm lý nào nữa.

Chu Lan khôi phục lại vẻ ngoài lười biếng như ngày nào: “Biết rồi, người cha tốt nhất thế giới, Tiểu Sơ nhà mình đúng là có một ông bố tuyệt vời.”

Ngạn Cẩn: “…”

Sáng sớm hôm sau.

Ngạn Sơ dậy đúng giờ, trước tiên giúp bà nội làm việc nhà, sau đó bắt đầu ngày mới với những mũi kim đầy mê hoặc.

Cậu miệt mài thêu thùa đến tận trưa, Ngạn Cẩn và Chu Lan mới ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu.

“Chú Lan, sao hôm qua chú về nhà trễ vậy?” Ngạn Sơ ngạc nhiên hỏi, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hai người, cậu nghiêng đầu với vẻ khó hiểu, “Hai người không ngủ ngon sao?”

Chu Lan tiến lên khoác vai Ngạn Sơ, xoa đầu cậu: “Cháu muốn có giá đỡ điện thoại đúng không? Ba cháu kéo chú thức cả đêm làm cho cháu một cái giá đỡ “siêu cấp vip pro”, còn có cả đường trượt, xịn sò lắm đấy!”

Ngạn Sơ: “!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi