Hai người lúc này dính chặt lấy nhau.
Chỉ một chút phản ứng cũng khiến đối phương nhận ra.
Vệ Đình Tiêu sau khi được nhắc nhở nhanh chóng lùi ra một khoảng cách.
Hắn che mặt, giọng khàn khàn: “Anh đi tắm, Ngạn Ngạn, em ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, anh… có thể sẽ hơi lâu.”
Ngạn Sơ cúi đầu, khẽ “ừm” một tiếng.
Cậu cũng không phải trẻ con, ý tứ trong lời nói của đối phương cậu đều hiểu rõ.
Vừa rồi kỳ thật cậu đã nói dối…
Nếu không đẩy Vệ Đình Tiêu ra, cậu cũng sắp mất kiểm soát rồi.
Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu đã lâu không gặp, lúc hai người hôn nhau khó tránh khỏi nồng nhiệt hơn ngày thường, thân thể không nghe theo sự điều khiển của đại não, rất dễ rơi vào tình cảnh khó tả.
Trước khi rời khỏi phòng, Vệ Đình Tiêu dịu dàng giúp Ngạn Sơ chỉnh lại mái tóc rối, ngón tay cái đặt lên môi cậu, xoa ngang qua.
Vết ẩm ướt trên môi bị lau đi, chỉ còn lại một mảng đỏ tươi.
Lúc Vệ Đình Tiêu đi tắm, Ngạn Sơ bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Đèn lớn trong phòng cũng được bật lên, trước mắt rốt cuộc cũng sáng sủa.
Lơ mơ dọn đồ trong vali ra xếp vào tủ trống, Ngạn Sơ ngồi trước bàn, nhìn thấy chính mình trong gương, hai má ửng hồng.
Cậu đưa hai tay ôm lấy má, chậm rãi xoa xoa.
Nếu là trước kia ở Đại Quân, phu phu trước khi thành hôn sao có thể làm ra chuyện lỗ mãng như vậy, suýt chút nữa thì…
Vẫn là người hiện đại cởi mở.
Thật ra Ngạn Sơ thích được Vệ Đình Tiêu hôn và chạm vào, cậu cảm thấy rất thoải mái.
Ý nghĩ này có phải là không đoan trang lắm không? Ngạn Sơ không dám nói ra với Vệ Đình Tiêu.
…
Vệ Đình Tiêu tắm gần một tiếng, hệ thống thông gió trong phòng tắm luôn mở, nếu không sẽ bị ngạt thở.
Hắn mặc áo choàng tắm dài tay, người vẫn còn hơi ẩm ướt.
Đẩy cửa vào phòng, liền thấy Ngạn Sơ gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Cậu trai ngủ say lộ ra nửa khuôn mặt, tóc mái hơi che khuất lông mày và đôi mắt, yên tĩnh như một thiên thần.
Chỉ cần nhìn thấy Ngạn Sơ như vậy, lửa nóng trong người Vệ Đình Tiêu vừa mới dập tắt không lâu lại có xu hướng bùng lên.
Bảo bối đáng yêu như vậy ở nhà hắn một tháng, Vệ Đình Tiêu bây giờ bắt đầu hoài nghi mình có thể giữ vững được giới hạn hay không.
Hắn đưa tay bế Ngạn Sơ từ trên ghế lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Trong lúc di chuyển, Ngạn Sơ khẽ mở mắt: “Anh tắm xong rồi? Đến lượt em đi tắm.”
“Nếu em thật sự mệt rồi thì cứ ngủ đi, anh lấy khăn ướt lau mặt cho em.” Vệ Đình Tiêu biết Ngạn Sơ đi đường xa mệt mỏi, không muốn cậu phải vất vả thêm.
“Không được.” Ngạn Sơ hơi có chút sạch sẽ, lặn lội đường xa đến nhà bạn trai, sao có thể không tắm mà lên giường được.
Cậu cố chống lại cơn buồn ngủ đứng dậy, vừa định bước ra ngoài, đã bị Vệ Đình Tiêu nhắc nhở: “Em cứ tắm trong phòng này đi, tiện hơn.”
Phòng hắn sắp xếp cho Ngạn Sơ là phòng có nhà vệ sinh.
Vừa rồi hắn tắm, chắc chắn sẽ không tắm ở phòng Ngạn Sơ, chỉ cách một bức tường, như vậy sẽ càng tắm càng nóng, vì thế hắn ra ngoài dùng phòng tắm riêng bên ngoài.
“Anh đã chuẩn bị đồ ngủ sạch sẽ cho em, để ở đây rồi.” Vệ Đình Tiêu lấy đồ ngủ từ trong tủ, đặt lên giá ngoài phòng tắm cho Ngạn Sơ.
“Được.” Ngạn Sơ mơ màng bước vào phòng vệ sinh.
Vệ Đình Tiêu đứng đợi bên ngoài, thấy Ngạn Sơ buồn ngủ đến mức sắp thăng thiên, thật sự sợ cậu xảy ra chuyện gì trong lúc tắm.
Ngạn Sơ tắm xong thì tỉnh táo hơn rất nhiều, không lâu sau liền mặc đồ ngủ đi ra.
Vệ Đình Tiêu ngước mắt nhìn thấy Ngạn Sơ mặc bộ đồ ngủ mình chọn, trong lòng vui vẻ.
Vệ Đình Tiêu: “Rất vừa vặn, đẹp thật.”
Ngạn Sơ kéo kéo vạt áo, đi đến bên tủ, trước mặt Vệ Đình Tiêu, lấy ra chiếc chăn lông độc nhất vô nhị kia.
Vệ Đình Tiêu liếc mắt một cái đã nhận ra.
Trong lòng lại có một dự cảm kỳ lạ, chẳng lẽ…
“Ngạn Ngạn, nhà anh cái gì cũng không thiếu, sao em còn mang theo chăn từ xa đến vậy?” Vệ Đình Tiêu thăm dò hỏi.
“Chẳng lẽ đây không phải là… trả lại cho chủ sở hữu sao?” Ngạn Sơ mỉm cười nhìn Vệ Đình Tiêu, “Vị tiên sinh ‘ẩn danh’?”
Vệ Đình Tiêu dậm chân, lập tức đoán ra được điều gì.
Thầm mắng trong lòng: Tiểu Lâm cái tên lắm mồm! Đúng là trợ lý tốt của hắn! Hắn tăng lương cho Tiểu Lâm, không phải để Tiểu Lâm kể hết mọi chuyện cho Ngạn Sơ nghe!
“Em đều… biết rồi?” Vệ Đình Tiêu không giả vờ nữa, sờ sờ gáy.
Ngạn Sơ nhìn thẳng vào mắt Vệ Đình Tiêu hỏi: “Lúc ở bệnh viện, chúng ta có thể nói là người xa lạ đúng không? Anh, tại sao lại giúp em?”
Vệ Đình Tiêu ấp úng: “Anh không thể là làm việc nghĩa hả? Nếu anh không giúp em, em ngất xỉu ở bệnh viện thì làm sao?”
Ngạn Sơ nói: “Không phải còn có bác sĩ và y tá sao? Anh đối với người xa lạ nào cũng tốt bụng thấy việc nghĩa như vậy sao?”
Vệ Đình Tiêu thầm nghĩ: Đương nhiên là không rồi.
Nhưng mà… tại sao…
Hắn cũng không biết nữa.
Vệ Đình Tiêu nói: “Em cứ cho là anh nhất kiến chung tình đi, dáng vẻ xinh đẹp đến mức sắp tan vỡ của em đã khơi dậy ham muốn bảo vệ của anh.”
Ngạn Sơ hoài nghi nhìn người đàn ông, như đang phân tích tính chân thực của câu nói này.
Vệ Đình Tiêu ôm chặt Ngạn Sơ: “Thôi nào, đây đều là duyên phận trời định, anh chính là thích em, thích em, cần gì nhiều lý do.”
Ngạn Sơ đúng là vừa đúng gu thẩm mỹ của Vệ Đình Tiêu, con người là động vật thị giác, ai lại từ chối người đẹp chứ.
“Anh âm thầm giúp em nhiều như vậy, anh nói em nên báo đáp anh thế nào đây?” Ngạn Sơ ngẩng đầu lên khỏi vòng tay Vệ Đình Tiêu.
“Vốn định nói là lấy thân báo đáp, nhưng bây giờ emđã là người của anh rồi.” Vệ Đình Tiêu đưa tay xoa tóc Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ ôm lấy Vệ Đình Tiêu, nhẹ nhàng nói: “Những điều anh nói đều không phải là yêu cầu, mà là những chuyện nhất định sẽ xảy ra, sẽ thành hiện thực vào một ngày nào đó trong tương lai…”
Có lẽ sự cho đi giữa những người yêu nhau vốn dĩ không bình đẳng.
Ngạn Sơ nghĩ, vậy thì ít nhất trong quá trình yêu đối phương cậu phải cố gắng hơn một chút.
Cậu sẽ yêu Vệ Đình Tiêu nhiều hơn.
…
Ngày hôm sau.
Vệ Đình Tiêu tỉnh dậy trên giường mình, đi ra khỏi phòng thấy cửa phòng bên cạnh vẫn đóng chặt, hắn nghĩ Ngạn Sơ vẫn chưa dậy liền định đi vào bếp làm bữa sáng trước cho cậu.
Hắn rửa mặt xong, mở tủ lạnh ra xem phát hiện bên trong có một hộp trứng không biết lúc nào đã vỡ, có thể là lúc vận chuyển bị vỡ mà không phát hiện ra, để trong tủ lạnh mấy ngày đã bốc mùi hôi.
Tuy nhiên, vẫn có thể nấu cháo trước.
Hắn gọi điện cho Tiểu Lâm.
“Alo, anh Tiêu.”
“Giúp tôi đi siêu thị mua chút đồ, lát nữa tôi gửi danh sách mua hàng vào điện thoại cho cậu.”
Vệ Đình Tiêu nhìn những nguyên liệu khác trong tủ lạnh, phát hiện có một số cũng không còn tươi lắm, liền dặn Tiểu Lâm mua nhiều đồ tươi một chút.
“Vâng, anh Tiêu.”
Tiểu Lâm sau khi nhận được tin nhắn của Vệ Đình Tiêu liền xem kỹ danh sách mua hàng.
Phát hiện toàn là đồ ăn.
Nhưng cậu nhớ rõ tủ lạnh nhà anh Tiêu đầy ắp, trước đây lúc dì giúp việc mua đồ ăn cậu còn gặp.
Nhà anh Tiêu căn bản không thiếu đồ ăn.
Đột nhiên bảo cậu mua đồ, chẳng lẽ là ý không ở trong lời nói.
Một nhân viên giỏi, đôi khi phải lĩnh hội được ý sâu xa trong lời nói của sếp.
Tiểu Lâm cảm thấy mình đã ngộ ra, tự tin đi siêu thị.
Nửa tiếng sau.
Tiểu Lâm nhanh chóng mang đồ đến biệt thự của Vệ Đình Tiêu, đặt xuống rồi đi ngay không dám nhìn nhiều.
“Anh Tiêu, đồ đã mua xong rồi, em đi trước, có việc gì thì gọi em.”
“Cậu ăn sáng chưa? Hay là cùng ăn chút gì đó?” Vệ Đình Tiêu sáng sớm đã sai Tiểu Lâm chạy việc vặt, nghĩ rằng giờ ăn sáng thêm một đôi đũa cũng không sao.
Tiểu Lâm liên tục từ chối: “Không cần không cần, anh và chị dâu cứ ăn ngon miệng.”
Vệ Đình Tiêu bê nồi cháo kê lên bàn, quay đầu lại thấy Tiểu Lâm đã chuồn mất tăm.
“Thằng nhóc này, là biết chuyện bại lộ, sợ mình trừ lương sao?”
Vệ Đình Tiêu thầm nghĩ, hắn cũng không phải là kiểu sếp keo kiệt.
Hơn nữa hai chuyện trước đó cũng không tính là chuyện lớn, dù sao cũng có ngày sẽ bị vạch trần, Ngạn Sơ biết được cũng không sao.
Tiểu Lâm ra khỏi biệt thự, cảm thấy an ủi vì chỉ số EQ của mình mỗi ngày lại tăng lên một chút.
Cuộc sống vợ chồng son của anh Tiêu và chị dâu quả nhiên rất ngọt ngào.
Vừa rồi cậu vào chỉ thấy Vệ Đình Tiêu đang làm bữa sáng, không thấy bóng dáng Ngạn Sơ, mà Vệ Đình Tiêu lại làm toàn món thanh đạm, Tiểu Lâm cảm thấy mình quá hiểu chuyện, mặt đỏ bừng.
Lúc này, cậu tuyệt đối không thể làm phiền thế giới riêng của anh Tiêu và chị dâu.
Âm thầm làm một anh cu li cần mẫn là được rồi.
…
Vệ Đình Tiêu nhìn hai túi nguyên liệu lớn Tiểu Lâm đặt trên bàn, suy nghĩ: Hắn cần nhiều đồ như vậy sao?
“Anh, anh dậy sớm vậy, anh nấu cháo hả? Ồ, thơm quá.” Ngạn Sơ vừa ra khỏi phòng đã bị mùi thơm từ nhà bếp tỏa ra thu hút.
“Em ăn cháo trước đi, anh rán cho em hai quả trứng, làm thêm cái sandwich.”
Vệ Đình Tiêu dọn đồ Tiểu Lâm mua vào tủ lạnh từng món một.
Ngạn Sơ thấy Vệ Đình Tiêu bận rộn cũng không muốn đứng nhìn.
“Em giúp anh lấy đồ từ trong túi ra nhé, rồi anh phân loại sau.” Ngạn Sơ thích thú với việc cùng Vệ Đình Tiêu làm việc nhà.
Vệ Đình Tiêu không từ chối: “Được.”
Ngạn Ngạn nhà hắn thật chu đáo.
Bây giờ hai người trông giống một đôi vợ chồng son mới cưới, Vệ Đình Tiêu cũng thích khoảng thời gian yên bình này.
“Ơ? Cái gì đây?”
Trông không hợp với những thứ khác trong túi.
Ngạn Sơ lấy rau củ và thịt ra khỏi túi, phát hiện dưới đáy còn có một túi nhỏ khác.
Mở ra xem, bên trong có bốn hộp màu xanh, còn có một chai màu đen, toàn chữ nước ngoài.
Ngạn Sơ không hiểu viết gì.
Lúc lấy ra không cẩn thận làm rơi một hộp, hộp lăn đến chân Vệ Đình Tiêu.
“Vậy sao? Để anh xem.” Vệ Đình Tiêu nhặt lên xem.
Lại một lần nữa tối sầm mặt mũi, nắm chặt tay.
Đôi mắt tò mò của Ngạn Sơ nhìn qua: “Là loại đồ ăn vặt mới à?”
“Khụ!” Vệ Đình Tiêu né tránh ánh mắt của cậu, “Cái đó… đại khái là vậy, lát nữa anh nghiên cứu.”
Tiểu Lâm bị điên rồi à, trên danh sách mua hàng của hắn đâu có viết phải mua cái này!
Còn mua hẳn bốn hộp? Coi hắn là cầm thú à?
Tuy nhiên phải nói là, mua cỡ siêu lớn cũng miễn cưỡng phù hợp với kích cỡ của hắn.
Chỉ là lời này hiện tại không thể nói trước mặt Ngạn Sơ.
“Ơ?” Ngạn Sơ lại phát ra tiếng nghi ngờ.
Vệ Đình Tiêu như chim sợ cành cong: “Lại làm sao nữa?”
Liền vội vàng chạy tới xem.
Chỉ thấy trong túi vừa đựng mấy hộp kia còn có một túi nhỏ khác.
Vệ Đình Tiêu: “!!!” Đang chơi trò búp bê Nga à?!
Ngạn Sơ lấy ra mở, thấy bên trong nằm hai tuýp thuốc mỡ.
Lần này viết chữ tiếng Trung, Ngạn Sơ cuối cùng cũng đọc được.
Còn đọc to lên: “Thuốc mỡ bôi trơn hậu môn–“
Vệ Đình Tiêu vội vàng bịt miệng Ngạn Sơ, cầm hai tuýp thuốc mỡ không nhịn được thét lên trong lòng: Lâm Hồi, tôi muốn trừ tiền thưởng của cậu!
Tiểu Lâm ngồi trên ghế đá công viên hắt hơi một cái: “Hắt xì!”
Sau lưng hơi lạnh, chắc là ảo giác thôi.