SAU KHI KẾT HÔN CHÓNG VÁNH CÙNG ẢNH ĐẾ


Editor: Huhu tui u mê cái nhan sắc này quá, phim gì mà tui khóc nguyên một tập, rồi tập sau lại cười như chưa từng được cười á ????

Phim hay lắm á mọi người - Danh nghĩa người nhà nha

**********************************************************************************************

Hotsearch lần này bắt đầu bằng sự kiện bạn gái tin đồn của Hạ Thiên Nhiên, lại kết thúc bằng sự kiện "bạn gái ngoài vòng".
Những người khác nghĩ gì thì Tiêu Lạc không biết, nhưng cô cảm thấy rất may mắn vì trước kia quay video nấu ăn bản thân đã kiên trì không lộ mặt.


Nếu như thật sự lộ mặt, thì hotsearch lần này chắc chắn không thể chỉ gợn một chút sóng như vậy được.


Thời điểm nghĩ như vậy, Tiêu Lạc đang ở trong chung cư vừa tắm vừa lướt weibo.
Mà lúc này Tiêu Lạc thật sự có đánh chết cũng không nghĩ tới thế nhưng hotsearch lại còn "hồi quang phản chiếu"*.


(* 迴光返照: Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt, chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.)

"Tôi là phóng viên đã hai lần từng ngồi canh trước cửa biệt thự riêng của Lương Diễm, tôi cùng với đồng nghiệp có thể khẳng định nói cho các vị biết, cô gái này thực sự là bạn gái của Lương Diễm, bởi vì hai lần chúng tôi ngồi canh, cả hai lần đều gặp cô gái này ở biệt thự, trong đó có một lần là vào đêm khuya đó!!"

Bên dưới kèm theo một gói biểu tượng cảm xúc ăn dưa.


Tiêu Lạc vừa thấy được weibo này, liền cảm thấy thời điểm mình đánh hai cái paparazzi đó là vẫn còn quá nhẹ.
Nếu hiện tại hai người đó lại xuất hiện một lần nữa trước mặt cô, cô cam đoan sẽ khiến cho bọn họ biết, vị " bạn gái ngoài vòng" này cực kì hung dữ, cực kì không dễ chọc.


Khác với phương pháp xử lí đơn giản thô bạo của Tiêu Lạc, Lương Diễm sau khi nhìn thấy weibo này phản ứng đầu tiên là phân phó Đỗ Vũ: "Đi bảo Hoa tỷ tìm luật sự gửi cho họ một cái đơn, kiện tội phỉ báng.
À, đúng rồi, thuận tiện báo với bên tạp chí giải trí, là hiện tại tôi đang cực kì không vui."

Đỗ Vũ: "Một năm anh tìm luật sư gửi 356 cái đơn, em nghĩ là anh nên dứt khoát tự lập một tổ luật sư là được."

Lương Diễm trừng mắt: "Có tin là tôi cũng khiến Hoa tỷ gửi luôn cho cậu một cái không?"


Đỗ Vũ khinh thường mà nói: "Gửi nha gửi nha, không gửi không phải người Trung Quốc."

Tiêu Lạc đứng một bên xem Đỗ Vũ đùa giỡn trong tin nhắn, cười đến hết sức vui vẻ.


Lương Diễm nghiêng đầu liếc cô một cái: "Thế nào, cô cũng muốn nhận đơn của tôi hả?"

Tiêu Lạc nghĩ nghĩ, nói: "Khi nào gửi đơn cho tôi có thể tiện tay kí thêm một cái tên ở trên đó không? Tôi có thể bán cho bạn thân với giá cao đó."

Bạn thân Túc Tiểu Mễ vừa mới tan làm từ công ty đi ra không hiểu sao hắt xì ba cái, sau đó quấn chặt áo khoác trên người thầm nghĩ: " Mùa đông Tống Thành mỗi năm một lạnh hơn, xem ra phải kiếm một bạn trai sưởi ấm mới có thể bảo toàn sinh mạng."

- --------

Loại chuyện tin đồn của các ngôi sao từ trước đến nay đều thật thật giả giả, cho nên người thông minh làm việc bên cạnh nghệ sĩ đều sẽ không thật sự coi chuyện này là thật.


Tuy rằng Lương Diễm có từng nói phải tìm luật sư kiện hai paparazzi đó, nhưng Đỗ Vũ đương nhiên sẽ không ngốc mà đi nói nguyên văn lời của Lương Diễm với Hoa tỷ.


Thật ra Hoa tỷ có từng lén hỏi Đỗ Vũ rốt cục Lương Diễm với Tiêu Lạc có phải gạt công ty ở bên nhau giống như lời paparazzi nói hay không, kết quả Đỗ Vũ rung đùi đắc ý nói một câu: "Phật dạy, không thể nói, không thể nói, nói nhiều sai nhiều."

Sau đó bị Hoa tỷ hung hăng đánh cho một trận.


Tiếp đó Hoa tỷ dùng Weibo của công ty đưa ra thông báo, giải thích ngắn gọn rằng trước mắt Lương Diễm đang tập trung dưỡng thương, tin đồn liên quan đến bạn gái của Lương Diễm ở trên mạng đều là tin đồn thất thiệt, việc này mới tính là qua đi.


Sau "sự kiện lên hotsearch" đó, không khí ngày Tết của Tống Thành ngày càng trở nên rõ rệt.


Mỗi năm cứ gần tới ngày tất niên, Tiêu Lạc cũng sẽ nhận được thư mời tham dự họp lớp.
Mọi năm thường thì Tiêu Lạc rất ít tham gia tụ họp như vậy, bởi vì công việc của cô nhìn thì nhàn nhã tự do, nhưng thật ra rất khó để theo kịp kì nghỉ của nhân viên bình thường.
Dù sao thì cô cũng không có hai ngày nghỉ cuối tuần, cũng không có ngày nghỉ lễ, mà những dịp tụ họp như thế này, bình thường sẽ theo số đông mà sắp xếp vào hai ngày cuối tuần hoặc dịp nghỉ lễ.



Nhưng năm nay Tiêu Lạc lại chuẩn bị tham gia họp lớp trung học.


Thứ nhất là do địa điểm ở ngay Tống Thành, thứ hai là vì đi theo cùng Tiểu Mễ.


Tuy là nói đi theo cùng Túc Tiểu Mễ, không bằng nói là Túc Tiểu Mễ theo cùng cô.
Hoàn cảnh trong nhà Tiêu Lạc khá đặc biệt, khi Tiêu Lạc đang học năm nhất thì bố cô qua đời, giữa bố mẹ cô lại vốn dĩ không hề có tình cảm, cho nên rất nhanh sau đó mẹ cô đã tái hôn.
Tuy cha dượng đối xử với cô không tệ, nhưng chung quy thì vẫn có khoảng cách.
Về phần em trai em gái cùng mẹ khác cha, thì bởi vì với Tiêu Lạc chênh lệch tuổi tác khá lớn, cho nên sau khi tốt nghiệp đại học mấy năm chủ yếu Tiêu Lạc vẫn sinh sống một mình ở Tống Thành.
Trước kia khi bà nội Tiêu Lạc còn sống, ngày lễ tết Tiêu Lạc sẽ về quê với bà một thời gian, nhưng năm ngoái bà cũng đi rồi, vì thế Tiêu Lạc chân chính trở thành "người cô đơn".


Cũng may công việc của Tiêu Lạc bận rộn, ngày lễ lớn nhỏ đều trải qua ở nhà gia chủ, vì vậy nên cũng không có quá nhiều thời gian thương xuân thu buồn*, nhưng ngày tết lại khác so với những ngày khác, cho nên mặc dù hiện tại còn cách tết gần một tháng, Túc Tiểu Mễ đã bắt đầu quấn lấy cô sắp xếp các loại hoạt động, sợ Tiêu Lạc ở đây sớm chiều sẽ cảm thấy cô đơn.


(*Nỗi buồn thay đổi theo cảnh vật và thời gian, là một thành ngữ trung quốc)

"Hai chúng ta đi tham gia họp lớp trước, sau đó đi dạo phố xem phim, dạo này ngày nào tớ cũng phải tăng ca, đã lâu lắm không được đi xem phim rồi đó....."

Tiêu Lạc cúi đầu chuyên chú lật thịt nướng trên giá, một bộ dáng nhu thuận "Cậu sắp xếp đi, tớ sao cũng được", chọc đến Túc Tiểu Mễ giơ tay sờ soạng trên mặt cô mấy cái, sờ xong còn muôn vàn cảm khái: " Tiêu Tiểu Lạc sao cậu có thể ngoan thế này, cậu như vậy đàn ông chỉ muốn ngược khóc cậu mới thôi."

Tiêu Lạc: "....."

- --

Buổi họp lớp được định vào ngày 18 tháng 1 lúc 7 giờ tối tại lầu 3 khách sạn Tống Thành.


Đến khi Tiêu Lạc làm bữa tối cho Lương Diễm xong, lại quay trở về chung cư tắm rửa thay quần áo vội vàng chạy qua, thì đã muộn nửa tiếng so với giờ hẹn.


Vừa mới đẩy cửa ra, Tiêu Lạc bỗng thấy choáng váng, có quá nhiều người, thoạt nhìn rất nhiều người quen mặt nhưng lại không nhớ được tên.

Cuối cùng vẫn là Túc Tiểu Mễ ngồi trong góc phòng phát hiện ra cô, cười vẫy tay với cô: "Lạc Lạc, lại đây ngồi đi!"

Túc Tiểu Mễ ngồi ở một cái ghế trong góc, nếu Tiêu Lạc muốn tới đó ngồi, thì phải vòng qua hơn nửa dãy ghế.
Hơn nữa dãy ghế đó người ngồi quá chật, cho nên Tiêu Lạc chần chờ một chút, cuối cùng cũng vẫn tới gần ghế dài còn chỗ trống ngồi xuống.


Kết quả Tiêu Lạc vừa mới ngồi xuống, mấy nam sinh bắt đầu trở nên ồn ào.


Tiêu Lạc cảm thấy không thể hiểu nổi, thì phát hiện nam sinh ngồi bên cạnh cô mặt đỏ tới mức mắt thường cũng có thể thấy được.


Tiêu Lạc: "........." Tình huống này là như thế nào?

Chờ Tiêu Lạc cùng Túc Tiểu Mễ kéo tay nhau đi toilet, Tiêu Lạc mới ghé tai Túc Tiểu Mề nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi là có chuyện gì thế?"

Túc Tiểu Mễ liếc xéo cô một cái, sau đó sâu kín thốt ra ba chữ: "Huyết thư tình."

Tiêu Lạc: "........Ý cậu là cái người trước kia viết thư tình cho tớ chính là......"

Túc Tiểu Mễ gật gật đầu: " Đúng vậy! Chính là cái người mặt đỏ như tôm luộc ngồi bên cạnh cậu đó."

Cái sự kiện huyết thư tình kia thực sự đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn đối với Tiêu Lạc, thế cho nên sau khi trở lại chỗ ngồi, cô cực kì giấu đầu lòi đuôi đổi đến ngồi bên cạnh Túc Tiểu Mễ, hơn nữa còn làm bộ như không thấy được ánh mắt u oán của vị nhân huynh* kia.


*Từ xưng hô giữa bạn bè với nhau, tớ không biết thay thế bằng từ xưng hô nào khác thích hợp nên giữ nguyên từ gốc nhé.


Vốn dĩ cô tưởng rằng chuyện đổi chỗ trước mặt các bạn học cũ đã để lại tín hiệu cự tuyệt vô cùng rõ ràng với vị nhân huynh kia, phàm là người thức thời một chút thì sẽ không tiếp tục lì lợm dây dưa nữa.
Kết quả thời điểm liên hoan xong từ khách sạn đi ra ngoài, vị nhân huynh đó lại làm như không có chuyện gì trước mặt tất cả bạn học trung học chủ động nói muốn đưa Tiêu Lạc về.


Những bạn học cũ khác thấy thế bắt đầu sôi nổi ồn ào, Tiêu Lạc dưới áp lực cực lớn đó, cực kì kiên quyết từ chối "lòng tốt" của đối phương.


"Không cần đâu, tôi tự mình lái xe tới."

Thế nhưng vị nhân huynh này rất thản nhiên nhìn Tiêu Lạc rồi nói: "Nếu như vậy, thì cậu đưa tớ về đi, vừa lúc hôm nay tớ uống rượu nên không thể lái xe."

Tiêu Lạc: "......" Tôi nói này, nam nhân này kịch bản quá sâu, thật đúng là làm người khác không thể lường trước được.



- ---

Tiêu Lạc cuối cùng vẫn là để cho vị bạn học tên Nguỵ Nhân này lên xe, đương nhiên để tránh hiểu lầm, cô còn rất kiên định túm nốt Túc Tiểu Mễ, hơn nữa còn cố ý bắt Túc Tiểu Mễ ngồi ghế phụ.


Tuy nhiên toàn bộ quãng đường Nguỵ Nhân đều xem Túc Tiểu Mễ như không tồn tại, cả đoạn đường đều quấn lấy Tiêu Lạc nói chuyện, lại còn cố ý cường điệu hiện giờ anh ta thành công cỡ nào, giàu có ra sao, nói cách khác Tiêu Lạc trước kia từ chối anh ta nhất định tổn thất lớn nhất trong đời cô.


Tiêu Lạc đến một câu cũng không muốn nói.


Thật vất vả đưa Nguỵ Nhân đến nơi, kết quả lúc xuống xe đối phương lại ăn vạ ngồi trên ghế sau, sống chết muốn lưu số điện thoại cùng wechat của Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cả quãng đường đi cũng đã nhẫn nhịn anh ta rất vất vả, sao cơ thể để cho anh ta có chút hi vọng nào, cho nên vẻ mặt có lỗi từ chối: "Thật ngại quá, tôi đã kết hôn, hơn nữa chồng tôi cũng không thích tôi cùng người khác quá gần gũi."

Nguỵ Nhân tủm tỉm cười liếc mắt nhìn Tiêu Lạc một cái: "Trước lúc cậu tới Túc Tiểu Mễ có nói qua, mấy năm nay đến bạn trai cậu còn chưa có, thì lấy đâu ra chồng chứ?"

Tiêu Lạc cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn Túc Tiểu Mễ một cái, Túc Tiểu Mễ dùng ánh mắt " Lạc tỷ tha mạng, em biết sai rồi" thành khẩn xin tha.


Đang lúc giằng co thì trùng hợp điện thoại Tiêu Lạc vang lên, màn hình hiển thị tên của Đỗ Vũ, vì thế Tiêu Lạc nhanh chóng quyết định ấn nghe, sau đó nũng nịu mà kêu với điện thoại: "Chồng ơi ~~"

Đầu kia điện thoại mở loa Đỗ Vũ: "........."

Đầu kia điện thoại đang vuốt mèo Lương Diễm: "........"

- ------------------------------------------------------

Spoil: Chương sau anh nhà ghen đó nha ~

Editor có lời muốn nói:

Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi