SAU KHI KẾT HÔN CHÓNG VÁNH CÙNG ẢNH ĐẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiêu Lạc trong lòng mặc niệm hơn mười lần câu thần chú " Tất cả đều vì tiền", cuối cùng mới tại nơi viết " Chỉ đi dạ dày không đi tâm" kí tên mình vào hiệp ước ba điều khoản đó.


Trong lòng Đỗ Vũ đã sớm coi Tiêu Lạc trở thành người một nhà, cho nên vừa thấy cô kí tên xong xuôi, lập tức bắt đầu giật dây khuyến khích cô ở lại sống cùng Lương Diễm: " Tiêu tiểu thư, cô thật sự không nghĩ đến việc chuyển đến sống trên núi à? Cô xem hiện tại đường lên núi đã bắt đầu kết băng, đến lúc thời tiết lạnh hơn chút nữa, tuyết lớn rơi dày còn có thể trực tiếp chặn đường lên núi, đến lúc đó đường xuống núi sẽ cực kì nguy hiểm, chưa kể cô còn phải phụ trách bữa trưa với bữa tối cho Lương ca nữa, khi làm xong bữa tối còn phải đi đường đêm, còn nguy hiểm hơn nữa đấy."

Tiêu Lạc khéo léo từ chối nói: " Bây giờ vẫn còn ổn mà, đợi đến lúc tuyết đóng băng rồi nói sau!"

Đỗ Vũ: " Sao lại phải đợi đến lúc đấy cơ chứ? Hiện tại cứ bắt đầu dọn đến bồi dưỡng một chút cảm tình nha....
À, ý của tôi là bồi dưỡng một chút quan hệ nam nữ hữu nghị thuần khiết nhé."

Tiêu Lạc lẳng lặng mà nhìn Đỗ Vũ nửa ngày, nói: " Không cần thiết, tôi còn phải cùng Lương tiên sinh duy trì tốt loại quan hệ tiền bạc vô cùng thuần khiết trước mắt này nữa."

Đỗ Vũ không còn biết nói gì để chống đỡ.


Vào thời điểm Tiêu Lạc bước ra từ biệt thự thì mặt trời đã lặn, ánh chiều tà bao phủ núi rừng phủ đầy tuyết trắng, nhuộm đầy ánh sáng lấp lánh.
Ngay cả mặt đường trắng trơn phía trước cũng được trời chiều phủ một lớp ánh sáng lung linh đẹp mắt.


Tiêu Lạc chăm chú nhìn đường núi một lúc, trong đầu bất giác nhớ lại lời Đỗ Vũ đã nói, chờ thời tiết lạnh hơn chút nữa, đường lên núi có thể sẽ bị tuyết chặn lại.
Nếu như thật sự đến ngày đó, có lẽ cô thực sự phải chuyển đến ở cùng với người tên Lương Diễm đó, dù sao loại chuyện tuyết lớn chặn núi như thế, dường như cũng không có biện pháp giải quyết nào khác.


Tới khi Tiêu Lạc trở xuống đến đúng chỗ cây bạch quả ở quảng trường gần nhà trọ độc thân của cô thì cũng đã một tiếng rưỡi sau đó.
Trong nhà tủ lạnh cái gì cũng có, nhưng Tiêu Lạc nhất thời lười biếng, quyết định tự nấu một bát mì với xương bò trong tủ đá.



Mì sợi cũng không phải là tự cán, mà chính là mì cô thuận tay mua ở siêu thị.
Sau khi đun sôi nước, cho mì vào luộc chín tám chín phần.
Vớt ra nước lạnh để tránh mì bị dính vào nhau, sau đó cô lấy một cái bát lớn rồi sâu xếp đều các sợi mì lại.


Đây là bênh nghề nghiệp, cũng là chứng ám ảnh cưỡng chế, không đổi được.


Nước lèo của mì thịt bò phải trong để có thể thấy được đế, không được nổi dầu bên trên.
Kì thật, để nấu nước cũng cần không ít công sức.
Ví dụ, thịt bò và xương bò được sử dụng để hầm súp.
Sau khi súp được đun sôi, phải bỏ hết bọt phía trên, sau đó thêm các gia vị như lá hồi và nguyệt quế, cuối cùng còn phải lọc hết bọt một lần nữa.


Khi súp đã xong, rưới vào bát mì.
Sau đó trải những lát thịt bò đã được thái lát mỏng như cánh ve sầu, nhỏ giọt dầu ớt tươi, rau mùi xanh giòn và những lát củ cải trắng tươi mềm lên trên.


Chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta cảm thấy muốn ăn, đương nhiên hương vị lại càng không tệ.


- ----------------

Thời điểm Túc Tiểu Mễ gọi điện thoại tới, Tiêu Lạc đang bưng bát ngồi khoanh chân trước máy tính xì xụp ăn mì.
Túc Tiểu Mễ đã lâu không được ăn mì thịt bò Tiêu Lạc làm, vừa nghe thấy âm thanh này liền tuyên bố phải bỏ việc chạy tới.


Tiêu Lạc chỉ dùng câu nói đầu tiên nhẹ nhàng ngăn cản: "Không sợ ông chủ ghim cậu bỏ bê công việc thì cứ tới đây."


Túc Tiểu Mễ ngay lập tức khô héo: " Ài! Cậu nói xem tại sao ông chủ ngày nào cũng tăng ca được nhỉ? Tự hắn làm thêm thì thôi, đằng này còn bắt tớ tăng ca cùng nữa.
Cuối tuần tươi đẹp là thế mà cũng không được làm chuyện gì vui vẻ hay sao? Cậu có biết là chỉ tại hắn ngày nào cũng bắt tớ ở công ty tăng ca nên ngay cả chồng tớ xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn chưa thể tự mình đi đến hiện trường an ủi anh ấy nữa kìa."

Tiêu Lạc mờ mịt: " Chồng cậu là ai cơ?"

Túc Tiểu Mễ: "....
Cậu không biết thật đấy à?"

" Cậu cứ xem một bộ phim là lại đổi một ông chồng, tớ sao biết dược là ai?"

" Được rồi, tớ đây hiện tại chính thức thông báo cho cậu một chút, chồng mới của Túc Tiểu Mễ tớ, diễn phim 《Mơ hồ》, là diễn viên phái thực lực Lương Diễm nha.


Khi Tiêu Lạc nghe được cái tên " Lương Diễm", cả người đều ngây ngẩn.
Chắc là sẽ không trùng hợp đến như vậy đâu nhỉ?

Kết quả vừa nghĩ như thế xong, chợt nghe Túc Tiểu Mễ tiếp tục nói: "Cậu thật sự nên đi xem " Mơ hồ" của chồng tớ diễn đi, đây là bộ phim làm nên tên tuổi chồng tớ đấy, trong phim này diễn xuất của anh ấy cực kì bùng nổ luôn, mặc dù phim hơi tệ, doanh số phòng bán vé không cao, cũng không được nổi lắm nhưng chồng tớ là nổi bật nhất đó.
Đáng ra năm nay chồng tớ còn có kế hoạch quay một phim mới, nhưng tiếc là trong khi đang quay thì gặp tai nạn xe nghiêm trọng, nghe nói chân bị thương, bả vai còn bị thép xuyên qua, ngay cả mặt cũng bị thương nữa....
Haiz, nói không chừng sau này sẽ lui về sau sân khấu, nhưng điều đó không quan trọng, cho dù thế đi nữa thì tớ vẫn sẽ yêu thương anh ấy..."

Túc Tiểu Mễ hứng thú bừng bừng nói chuyện, bỗng dưng cảm thấy không khí sau lưng đột nhiên có gì đó kì lạ, quả nhiên vừa quay đầu lại thì phát hiện ông chủ mới đang khoanh tay đứng dựa bên cửa nhìn mình chằm chằm, không biết đã đứng đó nghe được bao lâu rồi..


Túc Tiểu Mễ sợ tới mức ngay lập tức cúp điện thoại.



Tiêu Lạc vốn dĩ lòng đang không yên, vừa thấy Túc Tiểu Mễ chủ động cắt điện thoại liền lập tức lên mạng tra bộ phim " Mơ hồ" xem qua một chút.


Thực ra thì hôm nay bản thân cô cũng chưa gặp được Lương Diễm, cho dù có mở phim của Lương Diễm ra xem cũng không thể biết được diễn viên Lương Diễm này cùng với ông chủ mới của cô có phải là cùng một người hay không.
Nhưng cô cứ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo không yên, cho nên vẫn muốn làm gì đó kiểm tra một chút.


Tiêu Lạc thực sự rất đồng ý với cách nói của Túc Tiểu Mễ, bộ phim "Mơ hồ" này, quả đúng là một bộ phim rất rất tệ.
Nội dung phim thì nhảm nhí, cắt nối biên tập thì không ra gì, diễn viên thì cả nam lẫn nữ đều bị bệnh cấp hai * giai đoạn cuối.
Cả bộ phim là " Ngươi yêu ta ta không thương ngươi ngươi không thương ta nhưng ta nhất định phải yêu ngươi" loạn hết cả lên.
Người duy nhất cứu vớt cả bộ phim chính là Lương Diễm đóng vai cậu nhóc hư hỏng.


( Bệnh cấp 2 là một từ phổ biến trên Internet.
Từ này bắt nguồn từ Nhật Bản.
Như tên cho thấy, "bệnh cấp 2" đề cập đến những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cao tự đại của thanh thiếu niên.


Bệnh cấp hai được Ijiinko đề xuất lần đầu tiên trong chương trình phát thanh "Sức mạnh hươu đỏ của Ijiinko trong đêm khuya" vào ngày 11 tháng 1 năm 1999, như một phép ẩn dụ cho thanh thiếu niên Nhật Bản quá tự cao tự đại trong lời nói và hành động.)

Trong bộ phim này Lương Diễm thoạt nhìn trông rất trẻ, nhưng diện mạo lại không hề non nớt chút nào, ngược lại có dáng vẻ anh khí bức người.
Người ta thường hay nói màn ảnh rộng rất bất lợi đối với diễn viên, diễn viên phải gầy trên cả gầy thì mới có thể đẹp được.
Tiêu Lạc chưa từng gặp diễn viên ngoài đời thực, cũng chưa đu idol bao giờ, nhưng qua màn ảnh cô có thể cảm nhận được khuôn mặt sắc nét đầy góc cạnh của Lương Diễm, vậy thì ngoài đời chắc hẳn anh phải rất gầy nhỉ.


Trong bộ phim này Lương Diễm chỉ đóng một vai phụ nho nhỏ, cho nên về cơ bản thì không có nhiều cảnh diễn lắm, Tiêu Lạc chỉ mất không đến mười phút là có thể xem hết được các cảnh của Lương Diễm.
Xem xong cô còn thuận tiện tìm mấy bài báo về Lương Diễm, quả nhiên đúng như lời Túc Tiểu Mễ nói, đóng phim, tai nạn xe cộ, bị thương, chịu khổ huỷ dung.


Trong đầu Tiêu Lạc hết nghĩ đến lời Đỗ Vũ nói, lại nghĩ đến lời Túc Tiểu Mễ nói, trong lòng than một tiếng, rốt cục cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa.



- ------

Trước ngày Tiêu Lạc xuất phát thì bất ngờ nhận được điện thoại của Đỗ Vũ gọi đến.
Trong điện thoại Đỗ Vũ cực kì lịch sự hỏi Tiêu Lạc, có tiện mang nguyên liệu nấu ăn lên núi hay không.


Sau khi tỏ vẻ mình có tiện, cô lễ phép hỏi thực đơn thì nghe giọng Đỗ Vũ dùng giọng điệu sống không còn gì luyến tiếc nói: " Hôm nay Lương ca vẫn muốn ăn gà nữa!"

Tiêu Lạc: "......
" Cho nên Lương Diễm tính toán ba tháng tới chỉ ăn gà thôi đấy à?

- ---------------------------------------------



牛肉面 - Mì thịt bò

--------------------------------------------

Editor có lời muốn nói: Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọn người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa.


Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện.


Have a nice day!! ????


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi