SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

CHƯƠNG 599

Vậy nên sau khi quay trở lại phòng làm việc, chuyện này đã bị cô quẳng ra sau.

Trong lúc bận rộn có gọi thức ăn ngoài, shipper giao hàng đến thì vò đầu, khó xử đưa một tờ giấy đến trước mặt Tống Nhiễm: “Cô này, có một anh chàng nhờ tôi giao nó cho cô, còn có cái này nữa.”

Nói xong, anh ta lấy một cốc nước ép hoa quả từ trong lòng ra, đưa tay xoa xoa, vẫn còn ấm.

Cô khẽ liếc nhìn qua những dòng chữ trên bàn, là một dãy số điện thoại và hai chữ “Đan Nhiêu” đơn giản, không thể không nói, nét bút của người đàn ông này rất tiêu sái, như mây bay nước chảy, vô cùng hợp với ý của Tống Nhiễm.

Nhưng ngay sau đó, cô đã thu tầm mắt lại, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi trả lại tờ giấy kia: “Phiền anh rồi, cảm ơn.”

Ý tứ đã rất rõ ràng rồi, shipper có chút đau đầu vò tóc, rồi nhận lấy cả cốc nước ép mà cô đưa tới rồi vội vàng chạy xuống tầng.

Đến khi Tống Nhiễm làm xong việc đi xuống tầng, kim đồng hồ đã chỉ quá mười giờ, dọn dẹp bàn làm việc qua loa, sau đó đi thang máy xuống dưới, giây phút bước ra khỏi cánh cửa cô nhìn thấy một bóng người đứng dưới cột đèn đường.

Hình như anh cố ý đứng đợi ở đó, như là sợ cô sẽ cố ý bỏ qua anh vậy.

Gió lúc tối muộn có chút lạnh, người đàn ông mặc chiếc áo gió, hai tay siết chặt trước ngựa, thấy người phụ nữ đi từ phía trong ra lại ngay lập tức điều chỉnh lại tư thế, đứng thẳng người, tỏ vẻ nghiêm chỉnh.

Tống Nhiễm nhếch miệng nở nụ cười nhạt, cất bước đi về phía người đàn ông, tiến đến gần quan sát anh, đối diện với người đã bắt chuyện với cô ở hội đấu giá hai ngày trước: “Đợi tôi lâu như vậy là vì chuyện gì?”

Cô hỏi thẳng, không có ý định hàn huyên.

Người đàn ông vừa nhìn thấy cô thì không khỏi mỉm cười, cả ánh mắt lẫn đôi môi đều không thể che giấu được ý cười.

Anh vừa cười vừa quan sát, gió đêm thổi bay tóc cô, những ngọn tóc bay lượn trong không trung một lúc, cuối cùng rơi xuống mặt cô.

Cô đưa tay tùy tiện vuốt tóc ra phía sau, rồi tiếp tục nhìn anh.

Cuối cùng, người đàn ông cười, gật đầu, chỉ về phía xe đỗ cách đó không xa: “Nơi này gió to, lên xe rồi nói.”

Tống Nhiễm nhíu mày, nhưng không đi theo.

Suy nghĩ của người đàn ông này, cô không thể nào nhìn thấu.

Chỉ là, không nói đến hiện giờ cô đã kết hôn rồi, cho dù cô và Thượng Điền có ly hôn, cô cũng không có dũng khí để bắt đầu một mối tình nào khác nữa.

Huống chi người đàn ông này… Cô nhìn bóng lưng rộng rãi của người đàn ông, chợt thất thần.

Người đàn ông này có điểm rất giống với Thượng Điền khi mới quen biết cô, đều bền bỉ, không giỏi trong việc theo đuổi phái nữ, nhưng lại rất kiên trì, đồng thời, còn thỉnh thoảng thể hiện ra sự trẻ con.

Nghĩ đến đây, cô nhếch miệng khẽ cười, cười vì sự vô tri của mình khi đó.

Sự thật cuối cùng cũng chứng mình, trên thế giới này không có ai là không bao giờ thay đổi cả, đến cả cô, cũng không tránh khỏi mà rơi vào cái vũng lầy này.

Vậy nên, cách tốt nhất đó chính là đi đường vòng với những phần tử tiềm tàng nguy hiểm như vậy.

Nhưng giây phút cô ngơ ngác, người đàn ông đi lên xe trước đã dặn dò thư ký của mình lái xe đến trước mặt cô, rồi mở cửa xe ra mời cô lên: “Nếu em không lên xe, tôi sẽ suy nghĩ đến việc ngày mai thu dọn hành lí đến nhà họ Tống ở đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi