SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ PHÁT HIỆN TÔI ÔM CON BỎ TRỐN


Bữa tiệc tạ tội được Nhan Hồng Quang tổ chức trên đảo tư nhân của hắn.

Lần này những người có mặt chỉ là thành viên nhà họ Diệp và nhà họ Ngôn.

Lúc Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ lên đảo, ngoại trừ Kỳ Nam còn có Diệp Thiên Ý cũng đi cùng.

Sở dĩ cô ấy cũng có mặt là vì muốn gặp bà tư Lâm Lan.
Mặc dù đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng cô ta vẫn nhớ thương mẹ của mình lắm.
Nhan Hồng Quang tổ chức tiệc rất trang trọng, đủ thấy hắn toàn tâm toàn ý với Ngôn Cảnh Vân, mọi lời nói của hắn đều đang thay cô ta nói chuyện, mong Ngôn Cảnh Huyên có thể bỏ qua, để bà cụ Diệp không truy cứu chuyện này nữa.
Ngôn Cảnh Huyên thay xong lễ phục, cô ngắm nghía bản thân trước gương trong phòng của Diệp Quân Vũ ở biệt thự tư nhân.
Buổi chiều lúc thử đồ cô rất ưng ý bộ đồ này, nhưng lại không biết nó có hợp ý với Diệp Quân Vũ hay không, Ngôn Cảnh Huyên đã thử hỏi Kỳ Nam tuy nhiên đáp lại chỉ là vẻ mặt ủ rũ, ậm ờ cho qua chuyện của hắn.
"Anh thấy lễ phục của tôi thế nào? Có được không?"
Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ hỏi.
"Cũng tạm!"

Diệp Quân Vũ đáp bừa, thực tế là hắn còn chẳng liếc nhìn Ngôn Cảnh Huyên một cái.
"Anh không nhìn đã vội đánh giá rồi, tổng giám đốc Diệp, anh nghiêm túc xem giùm tôi đi!"
"Tôi rất nghiêm túc, bộ lễ phục của em...!cũng tạm."
Diệp Quân Vũ ngẩng đầu trả lời.
Tuy nhiên, khi hắn nói đến câu cuối thì có chút không được tự nhiên lắm.
Bộ lễ phục Ngôn Cảnh Huyên đang mặc có thiết kế gợi cảm ở phần vai và lưng, màu đen kỳ bí tốn lên làn da trắng nõn, ngọc ngà, hiện tại cô lại búi tóc cao càng làm lộ ra vẻ quyến rũ chết người, khiến Diệp Quân Vũ nuốt khan nước bọt.
"Hỏi anh cũng như không? Chẳng cho tôi đánh giá chân thật gì hết!" Ngôn Cảnh Huyên lại tự soi gương: "Biết vậy tôi đã hỏi Thiên Ý rồi, ít nhất thì cô ấy sẽ không qua loa đại khái như anh và trợ lý của anh."
"Vậy thì em cứ đi hỏi Thiên Ý.

Ở đây hỏi tôi làm gì?"
"Thì tôi muốn biết lễ phục của tôi có hợp với bộ vest tối nay của anh không, chúng ta đang là vợ chồng mà, mặc đồ giống nhau không phải đang chứng tỏ chúng ta rất yêu thương thấm thiết hả?"
"Chúng ta có yêu đương thấm thiết à? Nếu không có thì không cần làm nhiều chuyện phiền phức."
Diệp Quân Vũ giận dỗi.
"Anh lại làm sao nữa vậy? Sao cứ tỏ ra khó chịu với tôi vậy? Tôi có đắc tội gì với anh đâu?"
Ngôn Cảnh Huyên bĩu môi.
"Tính tình của tôi luôn luôn như vậy.

Em cảm thấy không chịu được thì cũng phải chịu."
Diệp Quân Vũ ngang ngược.
"Đúng vậy, chúng ta ràng buộc hợp đồng, tôi không chịu được cũng phải chịu, nào dám than vãn gì đâu.

Cũng may là chỉ có hai năm, nếu không, phải sống với anh cả đời với thái độ này thì ai chịu cho nổi."
Ngôn Cảnh Huyên đùa cợt.
Bình thường khi cô trêu chọc thì Diệp Quân Vũ sẽ hùa theo trêu đùa lại, nhưng mấy hôm nay hắn cứ làm khuôn mặt lạnh nhạt, lại còn nổi nóng vô cớ nữa, điển hình như lúc này, hắn liếc Ngôn Cảnh Huyên một cái sắc lẹm rồi không nói, không rằng bỏ vào nhà tắm, còn cố ý đóng mạnh cửa.
Người ta hay nói tâm trạng phụ nữ khó nắm bắt, bản thân Ngôn Cảnh Huyên lại thấy tâm trạng của Diệp Quân Vũ mới là khó nắm bắt thì đúng hơn.

(...)
"Mẹ..."
Diệp Thiên Ý nức nở gọi Lâm Lan.
Từ lúc lên đảo, cô đã luôn muốn gặp riêng mẹ mình để nói chuyện, mấy năm sống ở nước ngoài, người coi nhớ nhất là bà ấy.
Nhìn thấy bà tư đang ở hoa viên một mình, Diệp Thiên Ý liền nắm bắt cơ hội.
"Tiểu Ý..."
Lâm Lan nghẹn ngào khi nhìn thấy Diệp Thiên Ý, dù rằng năm đó cô kiên quyết cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp, nhưng trong lòng của bà vẫn luôn có đứa con gái này.

Bà chỉ xem như cô đã đi du lịch ở nơi nào đó.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm...!Con biết sai rồi, mẹ tha lỗi cho con có được không?"
Diệp Thiên Ý khóc nấc quỳ xuống trước mặt bà tư, thành khẩn.
Giữa hoa viên xinh đẹp, hình ảnh của hai mẹ con Diệp Thiên Ý lọt vào mắt của Diệp Thiên Sinh và ông Diệp ở tầng bốn, phản ứng của ông Diệp vẫn rất lãnh đạm, tuy nhiên Diệp Thiên Sinh lại tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
"Được, được, con biết sai là được rồi.

Tiểu Ý, con đừng đi nữa được không? Mẹ sẽ tìm cách để cho con về lại nhà họ Diệp.

Mẹ không thể nào lại mất đứa con gái như con nữa!"

Lâm Lan ôm Diệp Thiên Ý vui vẻ.
Từ khi cô ta bỏ đi, không ngày nào là bà không thấp hương cầu trời khẩn phật cho cô hồi tâm chuyển ý, quay về nhà họ Diệp.

Cái người mà con gái bà sống chết muốn đi theo không phải là người tốt, hắn có tiền án từng ngồi tù, lại có gia cảnh bần hàn.

Mặc dù bà không tham phú phụ bần, nhưng bà muốn đảm bảo tương lai cho con gái.

Năm đó, bà hết lời khuyên nhủ nhưng cô lại không nghe.
"Sẽ không có nữa đâu mẹ.

Con sẽ không phạm lỗi nữa đâu.

Con không mong được về nhà họ Diệp, con chỉ mong mẹ có thể tha thứ cho con, gặp con, nói chuyện với con thôi!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi