SAU KHI LY HÔN EM VẪN CÒN MẶC ÁO KHOÁC CỦA ANH

Ai có thể đền một Phương Thiệu Nhất? Không ai đền được.

Ống dẫn lưu lồng ngực Phương Thiệu Nhất vẫn còn chảy máu, không phải lượng bình thường sau phẫu thuật, màu cũng rất đậm. Lúc đưa hắn ra ngoài kiểm tra phổi, sau khi các bác sĩ hội chẩn nói mười giờ đưa hắn đi chụp CT tìm ra điểm xuất huyết, Nguyên Dã để những người khác quay về trước, trong bệnh viện chỉ giữ lại Cảnh Cận Duy và Cát Tiểu Đào, dù xảy ra chuyện gì hoặc muốn đưa hắn đi kiểm tra, chỉ ba người họ là đủ rồi. Nhiều người cũng vô dụng, cũng làm phiền bệnh viện, không cần phải đứng kín hành lang như vậy, nhìn vào cũng thấy lo lắng. Hơn nữa Nguyên Dã không muốn những người khác nhìn thấy dáng vẻ hắn hiện giờ, sợ ba mẹ lo lắng, cũng không muốn để người khác thấy cảnh hắn chật vật.

Nguyên Dã hiểu tính hắn, nếu không phải sợ đột nhiên xảy ra chuyện gì không đủ người, Nguyên Dã có thể để mọi người đi hết, mình anh ở lại là đủ rồi.

Không ai đề cập tới chuyện phim điện ảnh nữa, Phương Thiệu Nhất như bây giờ, không ai dám đề cập tới chuyện này. Hắn có thể tỉnh lại hay không, có thể khỏe lại hay không, bây giờ còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, những chuyện này rất khó nói. Đến khi hắn khỏe rồi còn có thể đóng được phim hay không cũng không biết, đạo diễn không đề cập tới việc này, không suy nghĩ những chuyện đó.

Nếu bây giờ Phương Thiệu Nhất ngưng chảy máu thì còn có thể cử động nhẹ, cũng phải để hắn luyện hô hấp ho khan gì đó. Nhưng hiện tại còn chưa biết vẫn đang chảy máu ở chỗ nào, bác sĩ không cho hắn cử động, nhỡ động tác mạnh làm vỡ huyết quản chính thì rất nguy hiểm.

Bây giờ hắn đi đâu cũng phải có bác sĩ kèm, toàn bộ quá trình họ đi lối riêng của bác sĩ, không cần ở bên ngoài đợi thang máy. Phương Thiệu Nhất đã tỉnh rồi, Nguyên Dã và Cát Tiểu Đào đều đeo khẩu trang, lúc này Phương Thiệu Nhất không còn đeo máy trợ thở nữa, thoạt nhìn tinh thần vẫn ổn. Hắn ở trong thang máy nói với Nguyên Dã: “Có phải em vẫn không nghỉ ngơi không?”

Nguyên Dã cúi đầu cười với hắn, nụ cười trên gương mặt bị khẩu trang che mất rồi, thế nhưng tia cười dịu dàng trong đôi mắt không bị che đi, Nguyên Dã nói: “Em nghỉ ngơi rồi.”

Phương Thiệu Nhất chớp mắt, từ tốn bảo: “Em nói dối.”

Cát Tiểu Đào ở bên cạnh tiếp lời: “Anh ấy nói dối đấy.”

Nguyên Dã lườm cậu một cái: “Mau miệng gớm.”

Đây là câu đầu tiên Cát Tiểu Đào nói với hắn kể từ khi Phương Thiệu Nhất bị thương, mấy ngày nay cậu theo suốt toàn bộ quá trình, bây giờ ngẫm lại cũng không rõ vì sao mình có thể chống chọi được với những bất an sợ hãi kia. Đáng lý đang rất ổn, nhưng sau khi nói chuyện với  Phương Thiệu Nhất cảm xúc đột nhiên vỡ òa, không kiềm chế được sống mũi cay cay.

Cảnh Cận Duy vỗ vai cậu một lúc, Phương Thiệu Nhất cất tiếng gọi cậu: “Tiểu Đào à.”

“Vâng!” Cát Tiểu Đào hít mũi, khàn giọng trả lời, “Em đây anh, sao ạ?”

Giọng Phương Thiệu Nhất trầm thấp, lúc nói chuyện thoạt trông hơi vất vả: “Buổi tối cậu ở lại, đuổi em ấy về nghỉ ngơi.”

“Em đuổi anh ấy cả đêm lẫn ngày, anh ấy có chịu nghe đâu.” Cát Tiểu Đào kéo khẩu trang xuống, mách lẻo tội của Nguyên Dã, “Giờ anh ấy coi trời bằng vung rồi, sau này anh nhớ trị tội anh ấy nhé.”

“Ừm.” Phương Thiệu Nhất khẽ cười không thành tiếng, đưa mắt nhìn sang Nguyên Dã, Nguyên Dã chớp chớp mắt với hắn.

Buổi chiều, Cảnh Cận Duy đưa đoàn bác sĩ tới đây, cầm các kết quả và báo cáo của Phương Thiệu Nhất, ngoài các bác sĩ trong viện còn có bác sĩ ở huyện từng phẫu thuật cho hắn tham gia hội chẩn nghiên cứu suốt một tiếng. Hiện tại trong cơ thể Phương Thiệu Nhất có hai điểm xuất huyết, một điểm xuất huyết ở trên dò miệng nối, một điểm khác nằm ở mạch máu bên cạnh vết thương. Cần tiếp tục quan sát xem tình huống, nếu không ổn thì phải làm nội soi lồng ngực, Nguyên Dã không muốn phải làm một lần nữa, làm một lần là dày vò một lần, tương đương với một lần giải phẫu.

Cứ dày vò qua lại, ai có thể chịu được chứ? Trái tim Nguyên Dã bị móc ra giẫm nát một lần, lại phải móc ra một lần nữa à?

Nguyên Dã nói với Phương Thiệu Nhất: “Anh à anh mau ngừng xuất huyết cho em, đừng phẫu thuật tiếp nữa, đó là giết em đấy.”

Lúc đó Nguyên Dã nửa ngồi nửa quỳ, Phương Thiệu Nhất nhấc tay lên, đặt lên đầu Nguyên Dã, mỉm cười nói với anh: “Được rồi, anh sẽ cố gắng.”

Nguyên Dã cầm tay hắn, muốn nắm nhưng lại không dám dùng sức, trên tay có kim.

Trên đường đi kiểm tra còn có thể nói chuyện với nhau mấy câu, những thời gian khác vẫn phải cách một cánh cửa.

Mấy ngày này Phương Thiệu Nhất ở trong phòng ICU, Nguyên Dã không rời đi, anh không quay trở về ngủ. Giữa chừng có mấy lần tới nhà nghỉ Cát Tiểu Đào thuê bên cạnh bệnh viện để tắm rửa thay đồ, sau đó lập tức trở lại. Bây giờ anh không thể rời xa Phương Thiệu Nhất quá lâu, rất sợ hộ lý trong phòng bệnh đi ra có lời muốn nói mà anh lại không có mặt ở đó. Trái tim Nguyên Dã treo ngoài cửa phòng ICU, chỉ xuống dưới tầng một chuyến đã cảm thấy trái tim mình không còn ở trong lồng ngực.

Lúc nghe tin qua điện thoại, anh đã hận thấu cảm giác này.

Phương Thiệu Nhất ở trong đó bao nhiêu ngày, Nguyên Dã ở bên ngoài đợi bấy nhiêu ngày. Ngay cả Phương Hãn lên tiếng đuổi anh về ngủ cũng không được, ai nói cũng không nghe. Buổi tối anh chợp mắt trên băng ghế ngoài hành lang, hộ lý đã nói với anh rất nhiều lần rằng không cần phải có người ở lại, có vấn đề gì sẽ gọi cho anh, nhưng Nguyên Dã không thể nào đi được. Trái tim anh ở đây, một bước cũng không thể rời.

Cũng may mà sau đó Phương Thiệu Nhất ngừng xuất huyết, không cần phải phẫu thuật lần thứ hai. Chuyện này khiến lúc Nguyên Dã vào thăm hôn chụt một cái lên miệng hắn.

Sau đó tạm thời Phương Thiệu Nhất qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, phổi không bị nhiễm trùng nghiêm trọng, cũng không để lại biến chứng, chỉ thi thoảng bị sốt lên, có thể chuyển về phòng bệnh bình thường. Thực ra đã có thể chuyển phòng từ hai hôm trước, nhưng Nguyên Dã không yên tâm, dù sao mấy ngày này cũng ở đây, nhiều thêm hai hôm cũng không sao.

Phương Thiệu Nhất bị cạo hết tóc, lúc mới khâu vết thương chỉ cạo một mảng nhỏ, đến khi vết thương trên đầu đổi thuốc bèn cạo hết, nằm viện như vậy cũng tiện, dễ thu thập.

Ngày hôm ấy chuyển ra khỏi phòng ICU, hắn tự mình đi ra, trên tay vẫn còn cắm kim, từ từ nhấc tay ôm Nguyên Dã một lúc. Hai người đều gầy đi, hơn nữa không chỉ gầy có một chút. Nguyên Dã ôm hắn cũng lúng túng tay chân, không biết để tay vào đâu, trước ngực sau lưng đều có thương tích, cũng không thể vùi mặt vào xương quai xanh. Nguyên Dã thở dài thườn thượt, rầu rĩ hỏi hắn: “Tay em.. đặt đâu bây giờ?”

Phương Thiệu Nhất nhìn anh, biết trong lòng anh khó chịu, hắn khẽ cười, ghé vào tai anh nói: “…Đặt lên mông anh này.”

“Hả?” Nguyên Dã buông hắn ra, quay đầu liếc nhìn Cát Tiểu Đào, lại nhìn bác sĩ theo bên cạnh, lúc thu tầm mắt về nhỏ giọng nói với hắn: “Ý anh là sau này anh không làm được nữa? Để em à?”

Phương Thiệu Nhất cười cười, bờ vai hơi run lên: “Được đó.”

Nguyên Dã nhếch khóe môi: “Anh nằm mơ đi.”

Rất nhiều người đã ở trong phòng bệnh đợi hắn, lúc Phương Thiệu Nhất đi vào còn đùa giỡn: “Ôi, trận chiến này dọa con một hồi.”

Ba mẹ hắn đều ở đây, bà Phương chợt đỏ mắt, một vị phu nhân rất đoan trang, lúc này đây cố gắng không bật khóc. Phương Thiệu Nhất từ từ đi tới ôm lấy mẹ, “Con không sao đâu, mẹ đừng lo.”

Bà Phương xoa gương mặt hắn, trước mặt nhiều người không thích nói nhiều, chỉ vỗ về qua lại.

Ba hắn Phương Hãn nói: “Không sao là tốt rồi, chuyện này khó tránh khỏi. Mấy ngày qua Tiểu Nguyên vất vả quá rồi, để thằng bé nghỉ ngơi cho tốt, giày vò quá!”

Nguyên Dã cười ngỏn ngoẻn nói: “Thực ra mỗi ngày mọi người vừa đi là con lập tức tìm chỗ ngủ, có ai canh một đêm thật đâu cơ chứ? Ba tưởng như vậy thật à?”

Trước mặt mọi người thì vừa nói vừa cười ngả ngớn như vậy, nhưng đến khi trong phòng bệnh không còn ai, Nguyên Dã cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau đầu cho Phương Thiệu Nhất. Được lắm, đỡ phải gội đầu, chỉ lau một chút là được rồi. Bây giờ kiểu tóc hai người rất giống nhau, trước đây vì đóng phim mà Phương Thiệu Nhất cũng từng cạo đầu như vậy, Nguyên Dã không lạ lẫm gì. Nhưng hồi trước hắn không gầy như vậy, trông không tiều tụy như thế.

Nguyên Dã lau tay rồi dừng, Phương Thiệu Nhất hơi ngước đầu lên nhìn anh, Nguyên Dã không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn hắn bảo: “Anh không đẹp trai nữa rồi.”

Phương Thiệu Nhất sờ lên gương mặt mình, cười với anh: “Không đẹp trai thật hả? Thế cho anh chút thời gian.”

“Cho anh chút thời gian anh có thể khôi phục lại nguyên dạng không?” Nguyên Dã cầm khăn mặt trong tay, mu bàn tay đưa lên mũi quệt một chút, giọng hơi khàn, “Không được khác một chút nào so với trước kia đâu đấy.”

“Được chứ.” Phương Thiệu Nhất nắm lấy tay anh, ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng, “Anh làm được.”

Hắn nói hắn làm được, ánh mắt cũng khiến người ta an tâm tới vậy, Phương Thiệu Nhất đang truyền sức mạnh giúp anh có thể an lòng. Nguyên Dã bất động nhìn hắn mấy phút, hai người họ không ai nói lời nào, cũng chỉ nhìn lẫn nhau. Lần này bị thương họ thường nhìn ánh mắt đối phương như vậy, giống như không cần phải nói nhiều lời.

Trong lòng nghĩ gì chẳng lẽ đối phương không hiểu?

Tuy rằng Phương Thiệu Nhất ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng không có nghĩa là hắn không sao. Lần này hắn bị trọng thương, cắt non nửa lá phổi. Mỗi ngày đều phải điều trị khí dung, luyện tập mở rộng phổi, Nguyên Dã nghe lời bác sĩ dặn ra ngoài mua một túi bóng bay, mỗi ngày theo dõi hắn thổi.

Lúc Vi Hoa đi vào Phương Thiệu Nhất đang nói chuyện với Nguyên Dã, hỏi rằng có thể nghỉ thổi không.

Nguyên Dã hỏi hắn: “Đau à?”

“Ừ,” Phương Thiệu Nhất tỏ ra yếu đuối chịu thua, “Đau. Không thổi nữa nhé?”

“Thổi đi, anh mới thổi mấy cái chứ?” Nguyên Dã không hề bị lay động, ở bên cạnh gọt hoa quả cho hắn, từ khi bị thương Phương Thiệu Nhất hay nhõng nhẽo làm nũng, già đầu rồi khiến người ta không chịu được, hoa quả cũng phải để Nguyên Dã cắt nhỏ trộn với nhau.

“Đau lắm. Phổi anh..” Phương Thiệu Nhất nói được nửa chừng, trông thấy đạo diễn Vi đi tới, liền mỉm cười chào ông —— “Lãnh đạo.”

“Đang làm gì thế?” Đạo diễn Vi đi tới, đứng bên cạnh giường Phương Thiệu Nhất, bắt chuyện với hắn, “Tinh thần không tệ.”

Phương Thiệu Nhất đưa bóng bay trong tay mình ra cho ông xem, hắn mách: “Ngày nào Nguyên Dã cũng dán mắt bắt cháu thổi cái này.”

“Thế nghiêm túc thổi đi.” Đạo diễn Vi cười, nói với hắn.

Bây giờ Phương Thiệu Nhất ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt rồi, cơ thể về cơ bản cũng đã ổn định, mọi người tới đây thăm hắn không còn mày chau mặt ủ nữa, như vậy không được may. Hầu như ngày nào đạo diễn cũng tới đây thăm hắn, hôm nay Phương Thiệu Nhất chủ động nói chuyện bộ phim với đạo diễn, thực ra hắn không còn nhiều phân cảnh, nhưng cảnh sau đó nhân vật ngây ngây dại dại vẫn chưa quay. Đạo diễn Vi nói: “Cố gắng tĩnh dưỡng thân thể, các vấn đề khác không cần phải bận tâm, chú sẽ nghĩ cách.”

Tình cảnh bộ phim bây giờ đúng là rất khó khăn, khó nhất là đạo diễn. Trong đoàn phim có mấy người âm thầm nói với nhau, bộ phim này từ đầu tới cuối không thuận lợi, đạo diễn không hợp với gốc cây già kia, bởi vậy nên gây khó dễ đủ bề. Đạo diễn Vi quay phim cả đời, chưa từng gặp khó khăn như ở đoàn phim này. Nhân vật chính quay được một nửa thì xảy ra vấn đề phải thay người, thay người rồi thì suýt chút nữa mất mạng. Nguyên Dã cũng bị ngã từ trên cây xuống trẹo chân, chẳng chuyện gì được thuận lợi, xảy ra quá nhiều điều kỳ lạ bất ngờ. Bây giờ không biết liệu Phương Thiệu Nhất có thể hồi phục hay không, sau này có thể đóng phim nữa không, dù cho sau này tới quay thì gương mặt cũng thay đổi.

Đoàn phim bây giờ không ai dám hỏi tới chuyện này, liệu phim điện ảnh này có chết lưu không, không ai nắm chắc. Bộ phim không thuận lợi như vậy liệu có làm tiếp không, làm rồi sẽ có kết quả thế nào, không thể đoán được. Từ đầu tới cuối đạo diễn đều không nói gì, mọi người đều im lặng không nói.

Phương Thiệu Nhất nói chưa được mấy câu đã phải ôm sườn ho, ho được là chuyện tốt, ho xong Nguyên Dã đưa hoa quả cho hắn ăn để nhuận hầu nhuận phổi. Phương Thiệu Nhất còn pha trò cười với đạo diễn: “Với thân hình và thể trọng cháu bây giờ, vừa khéo quay được cảnh sau. Nhưng cảnh hồi trẻ không quay được, không nhận nổi, tìm thế thân đi.”

Đạo diễn Vi không trả lời hắn, chỉ xua tay.

Phương Thiệu Nhất biết ông đang nghĩ gì, gọi ông một tiếng: “Đạo diễn à.”

Đạo diễn Vi nhìn về phía hắn, chân mày nhíu chặt lại, ấn đường hằn hình chữ “Xuyên”. Phương Thiệu Nhất nghiêm túc nói: “Chú cũng biết tình huống cháu bây giờ rồi, đúng là trong thời gian ngắn cháu không thể về đoàn phim. Chú bảo tháng sau cháu quay trở lại đóng phim luôn thì không thực tế, không làm nổi. Nhưng bộ phim này nhất định cháu phải quay cho xong, cháu cũng biết bây giờ chú đang phải gánh vác trách nhiệm gì, ngoài việc thời gian phải kéo dài ra, sẽ không ảnh hưởng điều gì khác.”

Phương Thiệu Nhất nói một mạch nhiều lời như vậy hơi khó khăn, nói xong hắn lại ho khan một trận. Nguyên Dã đi tới nhẹ nhàng vỗ về hắn, đạo diễn Vi nhìn họ, qua hồi lâu không lên tiếng. Lúc mở miệng ông thở dài một hơi, chất giọng thăng trầm tang thương hơn nửa đời người mài giũa: “Con à… Chú tới không phải để nói chuyện bộ phim với con.”

Một tiếng “con” này khiến người nghe bần thần, đã rất nhiều năm rồi Phương Thiệu Nhất không nghe đạo diễn Vi gọi mình như vậy. Lần đầu tiên hắn đóng phim mới chỉ mười sáu tuổi, khi đó đạo diễn Vi luôn gọi một tiếng “con”, sau đó ông cũng luôn gọi như vậy, lại sau đó nữa Phương Thiệu Nhất trưởng thành rồi, gọi như vậy không thích hợp nữa.

Bộ phim này trước đó Phương Thiệu Nhất không nhận, là đạo diễn Vi gọi hắn tới cứu đoàn phim, suýt chút nữa Phương Thiệu Nhất mất mạng ở nơi này, trong lòng đạo diễn cảm thấy thế nào mọi người đều có thể hiểu được.

Phương Thiệu Nhất cười với ông như một đứa trẻ, nụ cười giản đơn mang theo chút vô tội, hắn xua tay với ông, bảo rằng: “Cháu là diễn viên. Chú không nói chuyện phim ảnh với cháu thì nói gì đây?”

Nguyên Dã chưa từng tâm sự với hắn mấy chuyện liên quan, không quan trọng. Nguyên Dã hiểu rõ Phương Thiệu Nhất, anh còn không nghi ngờ chuyện Phương Thiệu Nhất sẽ đóng nốt bộ phim này.

Nguyên Dã mang một loạt bóng bay Phương Thiệu Nhất thổi cho cậu bạn nhỏ ở phòng bên, dạo này ngày nào anh cũng mang tới, cậu bé rất vui. Lúc anh quay về Phương Thiệu Nhất gọi anh: “Anh muốn đi toilet.”

Nguyên Dã xắn tay áo lên đến khuỷu tay, dạ một tiếng, sau đó nở nụ cười xấu xa, cố ý hỏi hắn: “Em lấy cho anh nhé?”

“Em xong chưa hả?” Phương Thiệu Nhất dở khóc dở cười, “Em có chấp niệm gì vậy? Nếu em nằng nặc muốn lấy cho anh, không cảm thấy khó chịu gì, anh cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện của em.”

Mấy ngày ở trong phòng ICU Phương Thiệu Nhất không thể động đậy, ở đó có một cái bô tiểu, lúc chuyển phòng hộ lý cũng thu thập đưa tới. Nguyên Dã nhớ mãi lúc dùng cái đó, nhưng bây giờ Phương Thiệu Nhất đã có thể cử động, đâu cần dùng thứ này nữa.

“Em có chấp niệm á?” Nguyên Dã đi tới dìu hắn, đỡ hắn đi vào phòng vệ sinh, “Là em hay là anh cơ?”

Phương Thiệu Nhất hoàn toàn có thể tự mình đi lại, nhưng hằng ngày hắn vẫn để Nguyên Dã đỡ đi, từ lúc hắn bị thương đã như vậy. Nguyên Dã đỡ sau lưng hắn, tư thế này phảng phất như ôm lấy hắn từ đằng sau, tư thế thân mật nhất cũng chỉ đơn giản có vậy, thậm chí so với làm tình còn thân mật hơn. Nếu không phải người mình yêu sâu sắc từ tâm can đang đứng ngay trước mặt, thì sẽ không thể đối xử như vậy, cũng không thể hành động một cách tự nhiên mà lại thân thiết như thế.

Sau đó hai người cùng đứng bên bồn rửa tay, Phương Thiệu Nhất chỉnh nước ấm, bóp xà phòng rửa tay ra tạo bọt, thế rồi nắm lấy hai tay Nguyên Dã, tỉ mỉ rửa tay cho anh. Bốn bàn tay đan siết, ngón tay trắng mịn quấn bện vấn vương, hai người cộng lại đã hơn bảy mươi, thế mà nghịch xà phòng suốt nửa buổi. Vẫn là Nguyên Dã bật cười khúc khích đầu tiên, anh hỏi hắn: “Anh làm gì vậy?”

Phương Thiệu Nhất cúi đầu nói: “Rửa tay cho em một chút.”

Trong phòng bệnh có đặt giường cho người nhà bệnh nhân dùng, đây chính là giường của Nguyên Dã. Trước đó Nguyên Dã ngóng đợi ngoài hành lang suốt bao nhiêu đêm, sau này có giường rồi nhưng vẫn ngủ không sâu, nửa đêm vẫn phải tỉnh dậy xem tình huống của Phương Thiệu Nhất, buổi tối Phương Thiệu Nhất trở mình ho khan anh đều biết cả.

Phương Thiệu Nhất khẽ ho mấy tiếng, sau đó ngồi dậy, Nguyên Dã hỏi hắn: “Sao vậy anh?”

Phương Thiệu Nhất nhìn sang phía anh, hắn hỏi: “Anh đánh thức em à?”

“Không, em ngủ không sâu giấc.” Nguyên Dã xuống giường, đi rót cho hắn cốc nước, đưa tới cho hắn.

Phương Thiệu Nhất biết anh ngủ không sâu, suy nghĩ một chút bảo: “Dịch giường tới đây, anh ôm em ngủ.”

Nguyên Dã nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó vẫn lắc đầu: “Thôi, nhỡ chạm vào anh lại bị đau.”

Phương Thiệu Nhất bật đèn ngủ lên, vẻ mặt Nguyên Dã bình thản và ôn hòa, anh hỏi hắn: “Không ngủ à?”

Cằm Nguyên Dã bây giờ cũng nhọn đi, Phương Thiệu Nhất nhìn gương mặt anh, đột nhiên cất tiếng: “Xin lỗi em.”

Nguyên Dã bị lời hắn nói làm cho sửng sốt, sau một lúc bần thần anh bật cười, đoạn hỏi: “Sao lại nói mấy lời này, xin lỗi cái gì?”

Phương Thiệu Nhất giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên vị trí trái tim của Nguyên Dã, nhẹ giọng an ủi: “…Đừng sợ.”

Vốn đang rất tốt, vẫn luôn vờ như không sao. Lúc này Phương Thiệu Nhất chỉ nói hai chữ đã khiến tất cả dây thần kinh trong Nguyên Dã vụn vỡ. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng động, từng sợi từng sợi dây đứt phựt.

Hồi trước Phương Thiệu Nhất bị chứng lệch múi giờ ngất ngay trước mặt Nguyên Dã đã khiến Nguyên Dã sợ đến mức bờ môi trắng bệch, dù rằng khi đó Nguyên Dã chỉ là một cậu nhóc to xác, còn bây giờ đã sắp ba mươi lăm tuổi rồi. Nay anh đã là người trưởng thành, có thể gánh vác rất nhiều việc. Nhưng một mình gánh vác nhiều ngày như vậy đúng là quá kiên cường.

Thoạt đầu Nguyên Dã sững người tại chỗ, sau đó đột nhiên cúi người, chôn mặt bên giường của Phương Thiệu Nhất, anh cuộn tròn mình, bờ vai run lên bần bật, biên độ mỗi lúc một lớn, cuối cùng run dữ dội như bị co giật.

Cứ chốc chốc Phương Thiệu Nhất lại xoa đầu anh, cũng nỉ non từng lời từng lời xin lỗi.

“Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu.” Giọng Nguyên Dã nghèn nghẹn mang theo âm mũi, trong sự phẫn nộ còn đan chút giận dỗi trẻ con, bàn tay anh siết chặt chăn của Phương Thiệu Nhất, tấm lưng vẫn còn run rẩy, “Anh xin lỗi thì có ích gì chứ..”

“Mấy ngày qua trái tim em bị móc ra giẫm cho nát bấy, anh nói một câu xin lỗi thì có thể bù đắp gì cho em chứ!”

“Trên đảo cứ mưa mãi, em không về nước được, Tiểu Đào bảo anh bị thương, nói thép xuyên qua lồng ngực anh, cậu ấy bảo anh mất đi ý thức, em lại không về được!”

Giọng Nguyên Dã đã mất khống chế, anh vùi mặt xuống giường, nặng nề hít vào thở ra: “Anh nói đừng sợ thì em có thể không sợ được luôn à? Anh thử xem?”

“Để em nằm trong đấy, anh đứng ngoài kia, anh thử xem đi!”

“Em chỉ muốn bơi về.. anh có biết tuyệt vọng là gì không..”

Phương Thiệu Nhất vẫn dịu dàng xoa đầu anh, nhẹ nhàng vỗ về gáy và tấm lưng anh, vẫn không ngừng cất tiếng xin lỗi, nỉ non anh đừng sợ nữa mà.

Giọng Nguyên Dã đã khàn đặc mất khống chế, anh hất tay Phương Thiệu Nhất ra: “Em muốn móc phổi em ra cho anh, chỉ cần anh đừng chảy máu đừng sốt nữa!”

“Mấy ngày qua.. mấy ngày qua em hối hận nhiều lắm anh có biết không.. Tại sao Tết đến em lại đưa tiền áp tuế cho anh chứ, mấy năm trước em không cho anh, năm nay em dở chứng gì lại đi cho anh chứ! Đáng lẽ em không nên cho, em không nên áp cái gì cả…”

Lúc này đây trái tim Phương Thiệu Nhất cũng bị moi ra giẫm nát, từng câu từng từ Nguyên Dã nói cũng bóp nghẹt hắn. Phương Thiệu Nhất biết anh sợ hãi, dù Nguyên Dã tuổi mười bảy hay là bây giờ, anh cũng chưa từng thay đổi, ở mặt này lá gan vẫn cứ nhỏ xíu.

Bởi vậy nên trước khi mất đi ý thức suy nghĩ duy nhất trong đầu Phương Thiệu Nhất chính là Nguyên Dã. Tệ quá, khỉ con lại bị dọa điên lên mất thôi.

Đôi mắt Phương Thiệu Nhất đỏ au, cúi đầu nhìn Nguyên Dã, lòng bàn tay dán vào gáy anh, thấp giọng nói: “Sao anh có thể bỏ lại em được.”

Nguyên Dã dùng sức lau mặt lên ga giường, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phương Thiệu Nhất, khàn giọng nói: “Anh xấu lắm! Suýt chút nữa đã chết rồi, mẹ nó chứ anh tệ lắm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi