SAU KHI LY HÔN

Chu Hành Chi lại liên tục lẩm bẩm nói, “Sao lại không đau chứ? Vết sẹo lớn như vậy, lại khâu đi khâu lại nhiều lần, sao lại không đau chứ?”

Lý Thiều Hoa sờ sờ tóc cậu, thấp giọng nói, “Khi không có em ở bên cạnh thì anh thật sự không cảm thấy đau. Nhưng hiện giờ có em thì anh lại đột nhiên cảm thấy khi đó rất đau rất khó chịu.”

Chu Hành Chi nghe vậy thì vội vàng gắt gao ôm người vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể anh, nói, “Xin lỗi, thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em.”

Lý Thiều Hoa cười khi nghe Chu Hành Chi nói xin lỗi, anh duỗi tay lau nước mắt trên mặt cậu, anh thở dài, bất đắc dĩ nói, “Sao em lại nói xin lỗi chứ ······”

“Bởi vì em không muốn anh bị bệnh, không muốn anh bị thương, không muốn anh làm loại phẫu thuật đối với cơ thể trăm hại không một ích này. Em đã từng nghĩ rằng ước nguyện lớn nhất của mình là cùng anh ở bên nhau, nhưng mới vừa rồi em lại nhận ra rằng, so với cùng anh ở bên nhau thì em càng hy vọng anh có thể khỏe mạnh bình yên. Thiều Hoa, em muốn không nhiều lắm, em chỉ xin anh hãy yêu quý cơ thể của mình hơn một chút, được không?”


Chu Hành Chi nói xong những lời này thì cũng không có chờ Lý Thiều Hoa đáp lại, liền nhìn chằm chằm đôi mắt anh, từng câu từng chữ nói, “Nhưng Thiều Hoa, anh có thể nói cho em biết tại sao anh phải làm phẫu thuật này được không?”

Đôi mắt Lý Thiều Hoa mất tự nhiên nhìn sang chổ khác, ngay khi quay đầu đi thì nước mắt liền rơi xuống. Anh hoảng loạn lau sạch nước mắt, xấu hổ nhìn Chu Hành Chi.

Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, “Hành Chi, anh muốn sinh cho em một đứa con. Thật sự rất muốn. Ý nghĩ này vượt qua toàn bộ lý trí nên anh nguyện ý đánh cuộc 50% kia.”

Tay Chu Hành Chi đột nhiên siết chặt làm cho cánh tay Thiều Hoa đau đớn, giọng nói cậu run rẩy, “Nhưng em không quan tâm anh có thể sinh con hay không, em chỉ muốn chúng ta cùng nhau trải qua cả đời!”

Lý Thiều Hoa cắn chặt môi dưới, cố ý làm ra dáng vẻ nhẹ nhàng không sao cả, nói, “Không phải em thích trẻ con sao. Anh biết em nhất định sẽ không đồng ý cho anh đi làm phẫu thuật này, cho nên mới ly hôn với em. Nghĩ, nghĩ nếu có thể thành công thì liền trở về tìm em, nói với em là anh có thể sinh con cho em.”


Gương mặt Chu Hành Chi tràn ngập kinh hoàng, không tự giác tăng lực độ nắm cánh tay Lý Thiều Hoa, nói, “Nếu không thành công thì cái gì cũng không nói với em sao? Một mình tiêu hóa hết tất cả đau khổ sao?”

Lý Thiều Hoa không biết nên đáp lại như thế nào.

Anh biết chân tướng như vậy đối với Chu Hành Chi rất tàn nhẫn nhưng lại không biết nên làm cái gì để đền bù cho cậu.

"Anh biết không, lúc trước em nhìn thấy Chu Diệp vì sinh con mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nhìn em ấy liên tục nôn nghén, sưng vù, đứng ngồi không yên, cuối cùng chịu đau đớn cả ngày mới sinh ra Đô Đô, khi đó em đứng ở ngoài phòng sinh liền suy nghĩ, cho dù anh có là Omega, cho dù anh có thể mang thai thì em cũng không muốn anh phải chịu đau đớn như vậy.”

Chu Hành Chi đau khổ nhìn Lý Thiều Hoa, gần như hỏng mất nói, “Em thật sự rất yêu anh, Thiều Hoa, đặc biệt đặc biệt yêu anh. Một chút đau khổ em cũng không muốn để anh gánh chịu. Sao anh lại không biết chứ? Sao anh lại đâm vào tim em như vậy?”


Trong lòng Lý Thiều Hoa vừa đau lại vừa ngứa, nhiều loại tư vị hoà quyện vào với nhau, không thể nói là khó chịu hay thoã mãn. Anh duỗi tay vuốt ve gương mặt Chu Hành Chi, cười một chút, nói, “Anh biết, anh đều biết.”

Chu Hành Chi nắm lấy tay Lý Thiều Hoa, lắc lắc đầu, cố chấp nói, “Anh không biết. Tại sao, tại sao anh lại cảm thấy ở trong lòng em thì đứa trẻ lại quan trọng hơn sức khỏe của anh? Anh nói cho em biết anh còn muốn em làm như thế nào nữa thì anh mới biết em yêu anh nhiều như thế nào? Tại sao anh lại cảm thấy bất an? Anh, anh không thể trừng phạt em như vậy, Thiều Hoa.”

“Nếu anh cảm thấy em không làm tốt chổ nào, hoặc anh không hài lòng em chổ nào thì hãy nói cho em, em đều nguyện ý sửa đổi. Nhưng anh không thể trừng phạt em như vậy ······”

Lý Thiều Hoa hoảng loạn lắc lắc đầu, nói, “Không phải. Anh biết em yêu anh, cũng biết em coi anh là trân quý nhất. Anh chỉ là cảm thấy rất áy náy. Thật sự rất áy náy.”
Chu Hành Chi kinh ngạc nhìn anh, hỏi, “Áy náy cái gì?”

“Em thích trẻ con như vậy, nhưng anh lại không thể sinh con. Em đối xử tốt với anh như vậy nhưng anh lại không thể chăm sóc em như vậy. Em bởi vì anh mà bất hoà với cha mẹ, có nhà nhưng không thể về ······ anh thật sự rất áy náy.”

“Hành Chi, anh sợ sau này em sẽ tiếc nuối.”

Chu Hành Chi hôn lên trán anh, nghẹn ngào nói, “Có thể gặp được anh, cùng anh kết hôn là em không còn điều gì tiếc nuối nữa. Vốn dĩ làm Alpha thì bản năng quyết định tất cả, nhưng ở trước mặt anh thì tất cả đều trở nên không đáng nhắc tới!”

“Em có thể cả đời không đi ngửi những tin tức tố thơm ngọt đó, em có thể nhắm mắt làm ngơ trước những tuyến thể tinh tế đó, cho dù là khi động tình, khao khát muốn đánh dấu anh thì em cũng không cắn vào sau cổ của anh ······ em có thể khống chế bản thân trong kỳ động dục, em cũng có thể khống chế bản năng của mình.”
Nói xong, đôi bàn tay ấm áp khô ráo Chu Hành Chi đặt lên trên cổ Lý Thiều Hoa, nói, “Rất nhiều lần, rất nhiều lần em đều muốn há miệng cắn một ngụm, giải phóng những tin tức tố đáng chết đó, cho dù không thể đánh dấu, cho dù chỉ là cắn một ngụm ······ nhưng em đều không có làm. Thiều Hoa, bởi vì cho dù là ở trên giường, cho dù là ở kỳ động dục thì em đều biết anh là Beta, không có tin tức tố, không thể đánh dấu, cũng không thể sinh con. Cho dù là ở trên giường thì em đều chưa bao giờ coi anh là Omega. Anh chính là anh, tất cả dáng vẻ của anh chính là dạng vẻ em yêu nhất.”

“Có đôi khi em rất hận chính mình là Alpha, cũng hận kỳ động dục và tin tức tố của mình. Rất nhiều lần, rõ ràng anh rất mệt mỏi, rõ ràng anh không có hứng thú gì, nhưng bởi vì em, bởi vì muốn thỏa mãn thú tính của em mà cùng em lên giường. Anh biết không, em thậm chí còn cảm thấy đó là một sự xúc phạm với anh. Làʍ ŧìиɦ vốn nên là kết quả tình yêu giữa hai người, sao lại chỉ một bên phát tiết chứ? Thiều Hoa, nếu chỉ bởi vì kỳ động dục mà thô bạo lăn lộn nhau thì con người có khác gì động vật chứ? Cho nên không bằng em làm một Beta không có tin tức tố, cũng không có kỳ động dục, tất cả đều dựa vào trái tim của chính mình”
Lý Thiều Hoa lại rơi vài giọt nước mắt, rõ ràng đã ba mươi mấy tuổi, rõ ràng đã trải qua những ngày tháng khổ cực, nhưng đêm nay anh lại liên tục rơi nước mắt khi trở về trong vòng tay ấm áp của người yêu, điều này làm cho anh có chút xấu hổ, nhưng lại cảm thấy nếu đối phương là Chu Hành Chi thì cũng không có gì phải xấu hổ.

Dù sao thì người yêu anh đều yêu tất cả mọi thứ của anh, cũng sẽ bao dung tất cả mọi thứ của anh. Nghĩ đến đây trong mắt anh đều tràn đầy nước mắt, theo gương mặt trắng nõn lăn xuống.

Lý Thiều Hoa lau nước mắt rồi nhìn Chu Hành Chi cười cười, nói, “Không phải thú tính. Cho dù là khi nào, cho dù có là kỳ động dục thì em đều dịu dàng chăm sóc anh; hơn nữa, cho dù là kỳ động dục thì em cũng luôn kiềm chế không tổn thương anh, kiềm chế để không bị người khác dụ dỗ. Anh tin tưởng cho dù anh không ở bên em thì em cũng sẽ không bao giờ làm chuyện đó với người khác. Như vậy sao có thể là thú tính chứ?”
Lý Thiều Hoa từ trước đến nay là một người rất phóng khoáng, nhưng lúc này lại đột nhiên thẹn thùng, gương mặt hồng hồng, anh dừng lại một chút, thấp giọng nói, “Mỗi một lần, cho dù là khi nào, chỗ nào, chỉ cần làm với em thì anh đều rất vui vẻ.”

Gương mặt Chu Hành Chi lập tức đỏ bừng khi nghe thấy lời nói này. Cậu hôn lên trán người yêu, nói, “Em yêu anh. Anh là trái tim của em, cũng là toàn bộ thế giới của em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi