SAU KHI MANG THAI, TÔI ĐƯỢC NGƯỜI GIÀU CÓ VÀ QUYỀN LỰC CƯNG CHIỀU


Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm, lá cây bị gió lạnh thổi qua tạo nên tiếng xào xạc, như thể giây tiếp theo liền sẽ có sấm sét và mưa to tầm tã.
Viêm Đình đứng ở cửa sổ một lúc, nhưng không đợi được đến khi Lâm Nguyên quay lại.

Gọi điện thoại cũng không được, đôi lông mày sắc bén nhíu lại, môi mỏng khẽ mím lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Cố Nhiên Nhiên người mặc đồ hộ sĩ ngồi ở bên cạnh, cảm giác được áp suất quanh người chú mình càng ngày càng thấp , cô sợ hãi đến mức hô hấp trở nên nhẹ hơn.
Cô ngập ngừng nói: "Chú, để cháu giúp chú tìm Lâm Nguyên về."
Mới vừa nói xong, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vang.
"A,người đã về rồi." Cố Nhiên Nhiên kêu lên một tiếng, bước nhanh tiến lên.
Một người xa lạ đứng bên ngoài, trên người mặc đồng phục y tá bệnh viện, "Xin chào, có phải là phòng bệnh của ngài Viêm không? Lâm Nguyên tiên sinh kêu tôi đến."
Cố Nhiên Nhiên: "......"
Cố Nhiên Nhiên một đầu dấu chấm hỏi.
Viêm Đình không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cô, thanh âm lại trầm lại lãnh, "Nói lại lần nữa."
Lúc Viêm Đình không cười , giống một thanh kiếm sắc bén có thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ, khóe miệng khẽ cong lên, đường cung sắc bén kéo dài ra.
Y tá sợ hãi đến mức siết chặt những ngón tay trước mặt và lắp bắp: " Lâm Nguyên tiên sinh nhờ tôi chăm sóc cho một bệnh nhân tên là Viêm Đình."
Họ Viêm không phổ biến, nghe thấy nó là bất thường.
Giọng cô y tá phát run, "Xin hỏi ngài là Viêm tiên sinh sao?"
Viêm Đình rũ mắt xuống, "Lâm Nguyên cho cô bao nhiêu tiền một tháng?"
Vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra vẻ tức giận, nhưng như cũ làm người khác run sợ.
Y tá run run nói: "5 nghìn tệ"
Bệnh nhân bị gãy một tay, công việc bình thường không nặng lắm, mà lương lại rất cao.
Chẳng qua, loại làm trung gian tạo ra sự chênh lệch tiền bạc, sự khác biệt này rất may mắn khi một đứa trẻ có thể tìm ra và có sự nhạy bén trong kinh doanh.
Viêm Đình khóe giật giật, nhất thời không biết nên tức giận hay nên cười.
Hắn cũng sẽ không tức giận với những người vô tội, xua tay để y tá đi.
Đã bốn giờ chiều, mây đen bay trên trời đứng im trời bắt đầu mưa tầm tã.
Lâm Nguyên mới vừa về nhà không đến năm phút, nhanh chóng đem cửa sổ đóng lại , nhìn cây cối bị gió lay bên ngoài trong lòng vui mừng.

Cũng may là cậu đi đủ nhanh, nếu không sẽ bị ướt sũng như con gà bị rơi vào nồi canh.
Tiếng mưa rơi lộp bộp vào cửa kính ,lộp bộp.
Phòng khách đơn sơ ngay cả ghế sofa cũng không có .Lâm Nguyên ngơ ngác ngồi dưới sàn, trong lòng thầm nghĩ lúc này có lẽ y tá đã đến phòng bệnh của Viêm Đình, không biết người họ Viêm có tức giận không?
Nếu hắn tức giận và trừ lương thì sao?
Nhưng Lâm Nguyên hoàn toàn không muốn quay lại phòng, ai biết rằng cô y tá đã tán tỉnh hắn vẫn còn ở đó.
Sau khi tự nói chuyện với bản thân và lẩm bẩm một lúc, Lâm Nguyên quyết định làm điều gì đó để xoa dịu trái tim có thể đang tức giận của quý ngài Viêm Đình.
Tỷ như, tự mình xuống bếp làm cho hắn bữa cơm.
Bữa ăn của bệnh nhân trong bệnh viện thực sự rất kinh khủng, vì vậy cậu đã hào phóng làm cho hắn một số thức ăn với nhiều mùi vị.
Mưa lớn tới mau, đi cũng nhanh.
Chỉ chốc lát sau, liền biến thành cơn mưa phùn kéo dài .
Lâm Nguyên đi chợ cách đó không xa để mua nguyên liệu, khi trở về nhà xử lý xong, cảm thấy đây là lần đầu tiên nấu ăn, nhất định phải ghi lại làm kỷ niệm.
Cậu mở điện thoại di động lên, lại phát hiện căn phòng trống rỗng, quá quạnh hiu.
Nghĩ đến trận đấu phát sóng trực tiếp trước đó, Lâm Nguyên thuận tay mở phần mềm phát sóng trực tiếp của tài khoản đã đăng ký trước đó.
Điện thoại di động đặt ở cửa phòng bếp, vừa đủ quay được cả người của cậu.
Lâm Nguyên cũng mặc kệ có hay không có người tới xem, Lâm Nguyên vẫn tự nói chuyện khi đang thái rau.
"Đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn, có chút khẩn trương."
"Miếng thịt bò này đắt lắm,lúc trả tiền mà tôi đau lòng lắm ấy".
Trên màn hình trống rỗng, một chuỗi hahaha đột nhiên nổi lên.
Dương Giang là một nữ sinh viên đại học, cô thích xem phát sóng trực tiếp sau giờ học.

Vốn dĩ cô đến để xem nam thần của mình, nhưng lại phát hiện hôm nay nam thần không phát sóng.
Khi cô đang chán nản,thì tay vô ý và đi nhầm vào phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Nguyên.
Trong bếp có một cửa sổ nhỏ, sau khi cơn mưa qua đi, trời quang mây tạnh, tia sáng trắng xuyên qua tấm kính chiếu vào mặt Lâm Nguyên một quầng sáng dịu dàng.
Camera điện thoại vừa chụp được nét mặt của cậu, sống mũi vòng cung cao vừa phải, khóe miệng hơi nhếch lên, làn da trắng nõn và thanh tú như bừng sáng.
Cậu nhìn chằm chằm miếng thịt trên thớt một cách nghiêm túc, dùng con dao làm bếp trên tay ướm thử vài lần rồi cẩn thận chặt nó xuống.

Khóe môi mím lại vì căng thẳng, mí mắt hơi rủ xuống, lông mi dài và nhiều, biểu hiện nghiêm túc.
Dương Giang chỉ nhìn thoáng qua, liền lưu luyến rời khỏi phòng trực tiếp.
Ồ!Tiểu ca ca này đẹp trai như vậy, sao không có ai tới xem?
Cô chất vấn tâm hồn mình trong lòng, đem những tấm hình của phòng phát sóng trực tiếp gửi tới nhóm ký túc xá.
Chẳng bao lâu, số lượng người xem đã tăng lên năm người.
Bạn cùng phòng của Dương Giang cũng bị giá trị nhan sắc của Lâm Nguyên bắt lấy , kích động mà đem ảnh chụp hình màn hình và đường dẫn đến phòng phát sóng trực tiếp lên trên Weibo, nơi có hơn 50.000 người hâm mộ.
Sau khi Lâm Nguyên cắt khoai tây và thịt bò,cậu liền làm theo các bước trong công thức mà cậu vừa chép ra giấy, đợi dầu nóng lên rồi cho hành lá, gừng và tỏi vào.
Giai đoạn đầu mọi thứ đều thuận lợi, cho đến bước thêm gia vị.
Cậu cầm chai xì dầu đổ một ít vào nồi.Lại cảm thấy màu chưa đủ đậm nên lại đổ thêm một chút.
Vẫn là chưa đủ đậm.
Ùng ục ùng ục......
Vài phút sau, Lâm Nguyên nhìn chằm chằm khoai tây đen trong nồi rồi im lặng.
Có vẻ như ...!quá nhiều xì dầu.
Lâm Nguyên ngơ ngác chớp mắt, quay đầu lại thì phát hiện toàn bộ màn hình điện thoại đã đều bị hahaha bao trùm, sợ tới mức cái thìa trong tay rơi xuống.
Ngây người một chút, Lâm Nguyên chưa thấy qua loại trận chiến này, liền cứng ngắc chào hỏi, lại tiếp tục hầm khoai tây.
Đổ nước sạch vào nồi và đậy nắp lại.
Chờ và đợi và đợi......
Hai mươi phút sau, Lâm Nguyên cõi lòng cực kì mong chờ mở nắp nồi ra, nụ cười trên mặt từng chút một biến mất.
Những khán giả vừa rồi bàn tán vui mừng, khen ngợi Lâm Nguyên có ngoại hình ưa nhìn, cũng im bặt.
Trong nồi một đống đen thui, đã hoàn toàn nhìn không ra hình dạng vốn có.
"Mọi người nói, thứ này lấy tới làm cơm cho người bệnh ,liệu bệnh nhân đó có bị trúng độc chết không?"
Khán giả: "......"
Im lặng vì người bệnh bi thảm
Đây chính là lần đầu tiên cậu xuống bếp làm cơm, Lâm Nguyên không đành lòng vứt bỏ.
Tay cầm đôi đũa do dự nửa ngày, cũng không dám nếm thử.

Cậu đơn giản là đem tất cả thức ăn của mình bỏ vào hộp cơm và mang ra cửa.
Lâm Nguyên cầm điện thoại trong tay, không có tắt phát sóng trực tiếp, trên đường đi thỉnh thoảng nói vài câu với người xem.
Mọi người đều nhận thấy tiểu ca ca lớn lên không chỉ đẹp trai mà còn rất ôn nhu,đó chỉ đơn giản là báu vật trên thế gian Nữ thần giáng trần, là sở thích của Nữ Oa khi tạo ra loài người.
Nhưng......!Chính là việc nấu nướng lại không tốt.
"Tiểu ca ca, anh có bạn gái sao?"
Lâm Nguyên thoáng nhìn câu hỏi trên màn hình , vừa lấy tiền từ trong túi ra, chậm rãi mà trả lời: "Không có."
Cậu lục nữa ngày chỉ rút ra một tờ nhân dân tệ bị nhàu nát.

Lâm Nguyên tự nhủ thở dài "Mua rau quả thật đắt, nghèo đến mức đi xe buýt cũng không được."
Viêm kim chủ rốt cuộc khi nào phát tiền lương cho cậu a!
Giọng của Lâm Nguyên không lớn, nhưng vẫn bị người xem trực tiếp nghe thấy.

Hết người này đến người khác lòng muốn đi quét quà cho cậu.
Lại phát hiện phần nhận thưởng và quà tặng của phòng phát sóng trực tiếp đã bị đóng.
Đó là mục đích của Lâm Nguyên ,cậu phát sóng trực tiếp của chỉ để lưu lại quá trình làm kỷ niệm và tìm người trò chuyện chứ không phải để kiếm tiền.
Khi đến bệnh viện đã gần bảy giờ.
Lâm Nguyên cũng không biết kim chủ đã ăn cơm chiều chưa,nên vội vàng xách theo hộp cơm bước nhanh lên lầu.
Một lúc sau, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mới thấy người đàn ông khác xuất hiện trong camera.
Mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng, có một thân hình hoàn hảo và trông có vẻ là một người đàn ông đẹp trai.
Người đàn ông đẹp trai có vẻ rất lạnh lùng, cho dù khán giả chỉ có thể nhìn thấy phần dưới ngực, nhưng vẫn nhìn ra anh ta mang khí chất cao quý khó gần thông qua màn hình.
Lâm Nguyên đi vào phòng bệnh, thấy Viêm Đình đang đứng ở phía trước cửa sổ phát ngốc, lại hướng bốn phía nhìn nhìn, không phát hiện dấu vết đã ăn cơm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Chú còn chưa có ăn cơm đi, tôi cố ý làm đồ ăn ngon cho chú,mau tới ăn thử"
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp im lặng hai giây, nhanh chóng spam đầy màn hình: "Anh chàng đẹp trai, chạy đi! Anh sẽ trúng độc chết!"
Viêm Đình lúc đầu tâm trạng không tốt lắm, nghe vậy thì nhướng mày, quay đầu lại thì không thấy vẻ lạnh lùng trên mặt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, "Lá gan em lớn lắm đủ can đảm để chạy trốn.

"
"Tôi không chạy, thật sự không có chạy, tôi là trở về nấu cơm cho chú ." Lâm Nguyên nhếch miệng cười một tiếng,trông thật ngốc .
Trong lòng lại nghĩ là, mau tới mau tới, nếm thử món ăn tối mà tôi đã làm.
Cậu trông giống một mụ phù thủy cầm một quả táo độc , dụ hoặc công chúa Bạch Tuyết.

Ngay sau đó, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng xuất hiện trong ống kính, các mạch máu màu lục lam dưới da mu bàn tay hiện rõ tàn lưu lỗ kim như ẩn như hiện .
Khán giả khen tay đẹp đồng thời, hít một hơi.
"Đây là bệnh nhân mà em trai đang chăm sóc phải không?"
"Chắc là vậy."
"Tôi dường như đã nhìn thấy cảnh anh ấy ngã xuống đất với bọt mép."
"Ha ha ha, hơn nữa miệng đầy chất màu đen nhánh."
"Tiểu ca ca, mau chuẩn bị kêu xe cứu thương!"
Nhìn thấy Viêm Đình cầm lấy đôi đũa, Lâm Nguyên lập tức vui mừng mà mở nắp hộp cơm.
Không khí dường như đóng băng trong giây lát, và tay của Viêm Đình dừng lại trên không trung.
Một hồi lâu, mới hỏi: "Đây là cái gì?"
Thanh âm ám ách.
Những người xem truyền hình trực tiếp dường như tràn đầy sợ hãi từ những lời đơn giản này.
A......con chuột bạch nhỏ tội nghiệp.
"Khoai tây hầm thịt bò a, tôi làm theo đúng các bước công thức.

Tuy màu đen hơi đậm hơn nhưng mùi vị chắc cũng ổn."
Viêm Đình nắm chiếc đũa tay run run.
Như thế nào cũng không nhìn ra thứ đen như mực , là thịt bò cùng khoai tây.
Nếu Lâm Nguyên không nói cho hắn biết, hắn sẽ nghĩ đó là cục than bị đánh cắp từ lò hơi của bệnh viện.
Lâm Nguyên thấy hắn nửa ngày không động đũa, giọng có chút ủy khuất nói, "Chú không thích ăn sao?"
Viêm Đình nhướng mi"Em cố ý làm cho tôi ?"
"Ân ân, đúng vậy." Lâm Nguyên chột dạ gật gật đầu.
Cậu sẽ không thừa nhận, ban đầu cậu đã nấu bữa tối cho chính mình, thuận tiện đưa cho hắn một số thức ăn thừa.
Nhưng bây giờ......!Vẫn là toàn bộ đều cho Viêm Đình đi.
Đứa nhỏ tự tay xuống bếp nấu ăn, có vẻ như đây là lần đầu tiên làm, Viêm Đình suy nghĩ một chút, kiềm chế sự run rẩy của cánh tay, gắp một miếng trong bát, không biết có phải là thịt bò hay không hay là khoai tây, hoặc đã bị đột biến thành một cái gì đó.
"Ai, từ từ." Lâm Nguyên đột nhiên hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng tắt đi phát sóng trực tiếp, chuyển thành giao diện quay số điện thoại , nhập 120.
"Được rồi, hiện tại có thể ăn."
Viêm Đình: "......".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi