Bàn tay thô ráp của Lục Thần vừa luồn vào trong áo, Đồng Ngữ Hân lập tức trợn tròn mắt cứng người.
"Anh...!anh làm gì vậy?"
"Không phải em muốn trả lương?"
"Cái này...!Rõ ràng không phải là trả lương!"
"Không khác nhau!"
"..."
Hai tay bị cố định trên đỉnh đầu, cô căn bản không thể nhúc nhích, trước mắt là người đàn ông với vẻ ngoài tuấn tú đạo mạo, ngũ quan hài hòa, gương mặt đó đó đẹp đến mức không thể chê vào đâu được.
Cô ngây ra, lại hoàn toàn không biết tay người kia đã thuần thục cởi nút áo của mình ra.
Đến khi cảm giác được cái lạnh của gió từ bên ngoài cửa sổ len lỏi vào mới rùng mình run lên.
Cặp bông đào phập phồng theo nhịp thở, nhũ h/oa đỏ hồng dựng đứng lên vì kí.ch thích.
Hiện tại trong mắt Lục Thần như phủ một màn sương mờ đục, Đồng Ngữ Hân có thể nghe thấy được từng hồi thở d.ốc của hắn.
"Anh...! Buông tay em ra đi...!đau." Cô lí nhí cầu xin, Lục Thần lại hoàn toàn không bận tâm, dùng chút sức cởi phăng quần cô ra ném xuống đất.
Hắn cúi xuống nói thầm vào bên tai cô.
"Phải làm sao đây? Của anh lên rồi."
Đồng Ngữ Hân mặt đỏ tía tai, toàn thân cũng đỏ đến mức như con tôm luộc đang không ngừng uốn éo.
"Liên quan gì chứ?"
Vừa dứt lời, tay hắn đã trực tiếp thâm nhập vào trong, hoa huy.ệt ướt đẫm, d.âm th.ủy tràn ra làm ngón tay hắn dính nhớp.
Cô run rẩy cong người, tay...!Tay của hắn sao lại to thế chứ?
Lục Thần dường như không thể kìm chế nổi nữa, ngay lập tức cho thứ đang cư.ơng cứng kia vào trong.
Một phát liền đâm lên lút cán.
Mà hoa huy.ệt bị đâm rút đến mức co thắt không ngừng.
Cặp bông đào theo từng nhịp thúc mà nảy lên kịch liệt, bất chợt bàn tay hắn nắm lấy một bên bóp mạnh, Đồng Ngữ Hân lập tức trợn tròn mắt, bên trong lại càng co rút mạnh hơn, ôm chặt lấy gậy th.ịt của hắn.
Cô cố gắng vùng vẫy, môi mím chặt lại kìm không cho tiếng rê.n rỉ bật ra ngoài.
So với trước đây, có phải người này bây giờ càng ngày càng trở nên quá đáng không.
"Nghĩ gì vậy? Hửm?" Lục Thần vừa hỏi vừa động thân, dư.ơng v.ật nhịp nhàng ra vào nơi h.oa h.uyệt ướt đẫm.
"Ưm...!Kh...!Không có..."
"Em che miệng làm gì, ở đây không có ai ngoài anh cả."
Lục Thần buông lỏng tay đang giữ chặt hai cánh tay cô, hắn cúi đầu thở d.ốc bên tai Đồng Ngữ Hân.
Ngay khi vừa được giải thoát, tay cô liền lần đến đẩy ng.ực đối phương ra.
Bờ ngực vững chắc đang không ngừng phập phồng lên xuống, hơi thở hắn ngày càng gấp gáp hơn dường như không cách nào kiểm soát được.
Cô mím chặt môi, nhìn vào đôi mắt đã sớm mờ đục của hắn, bên trong như có màn sương phủ lên, thứ còn lại như nhuốm đầy dụ.c. vọng.
"Chỗ đó...!Nhẹ thôi...!ưm..."
Đồng Ngữ Hân thở d.ốc bám vào vai hắn, bất chợt đối phương lật người dùng sức kéo cô ngồi dậy để ngồi vào lòng hắn.
Với tư thế này gậy th.ịt lại càng vào sâu hơn, hai vá/ch thịt bị chèn ép đến mức căng cứng.
Bên trong bụng nhờ dị vật mà nhô lên một đường cao.
Người đàn ông kia gục đầu vào vai Đồng Ngữ Hân, tiếng thở làm cho giọng nói hắn ngày càng trầm hơn.
"Sư.ớng quá..."
Mặt cô đã đỏ chỉ vì câu nói trong lúc này của hắn lại càng đỏ thêm.
Đồng Ngữ Hân gục đầu vào hõm vai hắn, trong cổ họng liên tục bật ra những tiếng rê.n rỉ mê người.
"Hah...!đáng ra không nên...!Không nên...!ưm..."
"Hửm? Em muốn nói gì..." Mỗi lần nói ra dư.ơng v.ật lại m.ạnh b.ạo đ.âm th.úc, đến mức phía dưới chỉ có đầy d.âm th.ủy cùng ti.nh dị.ch tràn ra.
"Không cần...!Hah em...!Không cần trả lương nữa..."
Bất chợt cằm bị nâng lên, Lục Thần nghiêng đầu hôn lên môi cô.
"Hân Hân...!Nói đi, em là của ai?"
Giọng nói trầm thấp ngay bên tai làm Đồng Ngữ Hân run rẩy, cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng đáp lại.
"Của anh..."
Lời vừa dứt cả người cũng mệt mỏi nằm sụp xuống, mặt cô chôn vào trong gối, hơi thở từ gấp gáp dần đều lại.
Đến khi Lục Thần nâng người cô lên, mới biết Đồng Ngữ Hân đã thiếp đi rồi.
Hắn vuố/t ve gương mặt ửng hồng của cô, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
Đến tận bây giờ hắn vẫn không thể tin nổi Đồng Ngữ Hân thật sự đang nằm trong vòng tay hắn, dù đã bao nhiêu lần, nhưng đôi lúc Lục Thần như chìm trong ảo ảnh, có những thứ xảy ra trước mắt làm hắn không thể tin được.
Sợ rằng cái cảm giác ngọt ngào này chỉ là nhất thời, đến khi thật sự tỉnh lại sẽ như mây khói tan đi mất.
.........
"Sao vậy?"
Đồng Ngữ Hân gật gù, xém chút nữa là để đầu đập xuống mặt bàn.
Giọng nói phía sau lưng bất ngờ đánh thức cô, Đồng Ngữ Hân mở to mắt, cứng ngắc đáp lại.
"Không sao! Tôi vẫn đang tiếp tục làm việc đây."
Người kia bật cười.
"Hôm nay có quản lý mới đến thay tôi..." Lâm Bắc Phàm ngập ngừng đôi chút.
"Cô...!Tôi đến để tạm biệt."
Đồng Ngữ Hân vừa đến làm, có nhiều chuyện có lẽ vẫn chưa biết.
Lâm Bắc Phàm đã ở đây lâu như vậy, hôm nay phải rời đi rồi.
"Sao phải nghỉ? Anh không phải...!Vẫn rất tốt sao."
Lâm Bắc Phàm dựa vào bàn bên cạnh, mỉm cười đáp lại.
"Nhà tôi có vài chuyện, không tiếp tục cùng mọi người được nữa.
Sau này nhớ bảo trọng."
Mọi chuyện diễn ra có vẻ quá mức bất ngờ, sau ngày hôm đó thái độ của mọi người đối với Đồng Ngữ Hân đã thay đổi chóng mặt, không có Lộ Giang bọn họ có vẻ thoải mái hơn.
Nhưng đối với Đồng Ngữ Hân lại là vẻ mặt xa cách khó cách gần gũi.
Riêng chỉ có người đàn ông này là công tư phân minh, đối xử rất công bằng với cô.
Vậy mà bây giờ anh ấy lại nghỉ việc, trong lòng có chút khó chấp nhận được.
"Vậy...!Tạm biệt cô." Lâm Bắc Phàm ôm theo một hộp đồ, mỉm cười chào tạm biệt Đồng Ngữ Hân, sau đó quay người rời đi.
Chỉ vì ngày hôm qua tên Lục Thần không có nhân tính kia hành xác.
Khiến hôm nay Đồng Ngữ Hân mệt mỏi vô cùng, sáng sớm vừa vào tập đoàn đã mắt nhắm mắt mở không để ý xung quanh, vì thế cũng không biết được chuyện lớn như vậy.
Nhân viên sau khi biết cô là "Lục phu nhân" thì cũng chẳng còn ai đến bắt chuyện.
Vậy mà cuối cùng vẫn phải để đích thân Lâm Bắc Phàm đến tạm biệt..