SAU KHI PHÁO HÔI ÁC ĐỘC TRỌNG SINH


"9:30AM, mở họp."
"11:30AM, cuộc họp kết thúc."
"11:35AM, ở văn phòng.

Xem báo cáo tài chính mà em gửi."
"12:30PM, ăn trưa.

Hình minh hoạ 1, 2, 3, không ngon bằng đồ ăn em nấu."
"1:30PM, gặp khách hàng.

Chủ đề đàm phán là..."
"4:00PM, về văn phòng.

Xử lý văn kiện."
"6:00PM, tan tầm.

Lái xe đi đón em."
"6:30PM, kẹt xe.

Muốn gọi cho em quá."
"7:30PM, anh đến trước cổng trường rồi, em muốn uống trà sữa không?"
"......"
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Đào Mộ đều nhận được ít nhất 15 tin nhắn từ Lệ Khiếu Hằng trên Phi Tấn, bình quân là 2 tiếng 1 tin, báo cáo hành trình mỗi ngày như báo cáo sổ thu chi.

Nếu Đào Mộ không trả lời đúng giờ, Lệ Khiếu Hằng sẽ biết Đào Mộ đang bận, vì thế cũng kiên nhẫn đợi.


Nếu Đào Mộ trả lời đúng giờ, Lệ Khiếu Hằng sẽ lập tức gọi điện qua, cố gắng giành giật từng giây từng phút để được trò chuyện vài câu ——"
Thời gian để gọi điện đều là vào buổi trưa và buổi tối sau khi tan tầm, nội dung trò chuyện đủ mọi thể loại, từ công việc cho đến cuộc sống, thậm chí là khóa diễn xuất của Đào Mộ.
Biết Đào Mộ đang tập vở kịch* cuối kỳ, Lệ Khiếu Hằng còn lén lút biểu lộ rằng anh muốn xem Đào Mộ diễn kịch.

Làm một nhà tư bản đủ tư cách, lúc Lệ đại lão đưa ra yêu cầu sẽ đặc biệt đoàn kết với các đồng minh.

Anh thành công thuyết phục Tống lão gia tử, Lưu Diệu, Mạnh Tề và viện trưởng Đào đến xem vở kịch cuối kỳ của Đào Mộ, muốn lấy hình thức cả gia đình cùng đi xem Đào Mộ diễn kịch cuối kỳ.
*Mấy chương trước mình ghi là phim á, giờ sửa lại là kịch nên ghi chú ở đây, nào beta lại sẽ sửa lại.
Đào Mộ sẽ không từ chối Tống lão gia tử và cha Diệu cha Tiểu Tề, cả viện trưởng Đào dạo gần đây tâm trạng tuột dốc khó lắm mới lên tinh thần muốn đến xem diễn kịch.

Vì vậy Lệ Khiếu Hằng cũng ké được một vé đi chung.
Tống Ký.
Đào Mộ nghiêm túc nấu ăn bên bếp, Lệ Khiếu Hằng cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi ngồi trước bàn ăn xem laptop.

Mặc dù giao dịch trên thị trường bán khống dầu thô quốc tế đã sử lý gần xong, nhưng Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng vẫn không thả lỏng được.

Từ giao dịch dầu thô quốc tế đến các giao dịch hàng hóa số lượng lớn, từ thị trường tài chính của nước M đến ngân hàng và bảo hiểm quốc tế, cũng như ngành sản xuất toàn cầu không bền vững bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng tài chính.
Chẳng qua là tình huống khác với trước kia, hiện giờ Lệ tổng cứ cách một khoảng thời gian là lại rút tinh lực khỏi màn hình máy tính, nhân lúc nghỉ ngơi dưỡng mắt đi rót cho Đào Mộ một ly nước, vắt khăn mặt gì đó.

Thỉnh thoảng còn chạy đến trước mặt lão gia tử hỏi xem thường xuyên thức khuya thì nên uống canh gì, nhờ lão gia tử dạy anh nấu.
Lúc đó Đào Mộ sẽ bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người Lệ Khiếu Hằng đang khiêm tốn xin chỉ dạy trước mặt Tống lão gia tử, nhìn vài cái rồi tiếp tục tập trung về cái bếp trước mặt.
Lúc Đào Mộ đang nấu ăn, Lệ Khiếu Hằng sẽ không đi qua nói chuyện khiến cậu phân tâm.

Nhưng lúc Tống lão gia tử dạy anh nấu canh, chén đầu tiên múc ra luôn đưa cho Đào Mộ nếm thử, đánh giá tay nghề của anh.
Mấy chén kế tiếp, tất nhiên là dành cho Tống lão gia tử và hai chồng chồng Lưu Diệu rồi, thỉnh thoảng viện trưởng Đào có mặt ở đây thì cũng sẽ múc cho viện trưởng Đào một chén, còn dư lại thì đóng gói mang về nhà, nghe nói là cho cha mẹ uống.
Do nấu canh quá nhiều lần, Lệ Khiếu Hằng lấy flag tốn nguyên liệu nấu ăn, muốn mua nguyên liệu mới cho Tống Ký.


Mấy nguyên liệu đó đương nhiệm là Đào Mộ nhân lúc cuối tuần, sáng sớm đi cùng anh đến chợ nông sản mua.
Sau đó Lệ Khiếu Hằng lại lấy cớ Đào Mộ vất vả đi mua nguyên liệu cùng anh, tiếp tục mời Đào Mộ đi ăn đi xem phim.
Mặc dù Lệ Khiếu Hằng nói muốn theo đuổi Đào Mộ, nhưng có nhiều lúc cảm giác tồn tại của anh không lớn lắm.

Anh sẽ không như mấy đứa nhóc 18 19 tuổi, lập flag theo đuổi rồi làm một ít chuyện lòe thiên hạ.
Ngoại trừ mỗi ngày bom có nổ cũng phải báo cáo hành trình, đúng giờ đến đón Đào Mộ tan học về Tống Ký, thì hình thức ở chung của hai người không khác là bao so với trước khi tỏ tình, nhiều nhất là Lệ Khiếu Hằng thật sự bắt đầu học nấu ăn.
Dù hình thức giao lưu giữa hai người không có thay đổi gì nhiều, thậm chí khi nói chuyện với nhau cũng rất hiếm khi nói đến mấy chuyện yêu đương.

Nhưng vẫn có người nhạy bén phát hiện bầu không khí lạ lạ giữa hai người.
Ngoại trừ Đào Mộ, Tống lão gia tử chưa từng dạy người khác nấu ăn lại đi dạy Lệ Khiếu Hằng nấu canh.

Thật ra ông không quá đồng ý chuyện Đào Mộ yêu nhau với đàn ông.

Tính cách Tống Đạo Trăn trước giờ cổ hủ, ông cho rằng đàn ông nên cưới vợ sinh con nối dõi tông đường.
Không nhắc tới âm dương hòa hợp mới là đại đạo, chỉ với chuyện hai thằng đàn ông yêu nhau vốn đã là chuyện không đáng tin.

Có là trai gái trẻ tuổi yêu nhau còn chia chia hợp hợp, dù có kết hôn, nếu không có con, còn không phải một lời không hợp thì ly hôn sao? Vậy nên mới nói, có con cái thì gia đình mới hoàn chỉnh, mới ổn định.

Con cái chính là người gắn bó ràng buộc cha mẹ lại với nhau, nhưng nếu Đào Mộ ở bên Lệ Khiếu Hằng, có lẽ cả đời này cậu sẽ không thể có con được.
Hơn nữa Lệ Khiếu Hằng sinh ra trong một gia đình như vậy, người nhà anh có khả năng đồng ý cho Lệ Khiếu Hằng cưới đàn ông về sao? Đào Mộ nhà bọn họ vốn là một cô nhi, nhiều năm qua chưa từng được hưởng hương vị của một gia đình bình thường.

Hai nhà chênh lệch nhau lớn như vậy, môn không đăng hộ không đối, lỡ như Đào Mộ ở Lệ gia bị ủy khuất, ông dù chỉ còn cái thân già này thôi cũng muốn lết đến đòi giải thích.

Nhưng mấu chốt là cuộc sống kết hôn là chuyện của hai đứa nhỏ, ông có thể vì tức giận mà chen ngang sao?

Vì vậy Tống lão gia tử tuy không nói gì trước mặt Lệ Khiếu Hằng, nhưng sau lưng lại kéo tay Đào Mộ tận tình khuyên bảo.

Nhân lúc hai người chưa có tình cảm, phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Gia gia không phải không cho con tìm đàn ông, nhưng dù có tìm thì cũng phải tìm một nhà môn đăng hộ đối, tìm người mà con có thể xử lý được.

Sau này trong cuộc sống hôn nhân, dù có cãi không lại cũng không cần sợ.
Lưu Diệu Mạnh Tề cũng nghĩ như vậy.

Biết Lệ Khiếu Hằng bắt đầu theo đuổi Đào Mộ, Lưu Diệu còn phái người lén hỏi thăm cách làm người của Lệ Khiếu Hằng, trước kia du học ở nước M sinh hoạt cá nhân có hỗn loạn không, nhà anh đã đính hôn cho anh hay gì chưa, dù chưa đính hôn nhưng đã có xem trọng con dâu nào chưa.

Còn cả cách hành sự của người Lệ gia, có phải là kiểu người một lời không hợp là ném chi phiếu đuổi người hay không.
"Mộ Mộ nhà chúng ta tốt như vậy.

Mới 18 tuổi đã sáng lập web Phi Tấn, đầu tư dầu mỏ kiếm lời mấy trăm triệu vàng M.

Đẹp trai tính tình tốt, muốn dưới dạng người gì mà không được? Dù con có thật sự muốn yêu đương với họ Lệ kia, chúng ta cũng không muốn con bị ủy khuất."
Hai người không nghĩ xa như Tống lão gia tử, kết hôn sinh con gì gì đó, Đào Mộ nhà bọn họ sang năm chỉ mới 19 tuổi, dù có chơi bời thêm 10 năm nữa thì vẫn chưa được 30 đâu, bọn họ gấp gì chứ, người nên gấp là Lệ Khiếu Hằng, là Lệ gia kìa.

Lỡ như chờ không được lại chạy đi tìm người khác thì sao.
"Trong vòng ba bốn năm đầu con đừng quan tâm hắn." Mạnh Tề chỉ chiêu cho Đào Mộ: "Dù sao con cũng không định yêu đương đúng không? Đàn ông phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, sự nghiệp con tăng tiến thì muốn dạng nam nữ gì mà chẳng có? Hơn nữa con còn là diễn viên, trong giới giải trí thiếu gì mấy cô gái chàng trai xinh đẹp như hoa? Con có thể ăn chơi quậy phá, không như Lệ tổng, một ngày không nói nổi mười câu, chỉ khi nào công việc nhiều quá mới tới theo đuổi con." Vậy chẳng khác nào xem Đào Mộ nhà bọn họ là trò tiêu khiển chứ?
Mạnh Tề lo lắng Đào Mộ tuổi còn nhỏ không hiểu biết nhiều, chưa gặp qua nhiều dạng đàn ông, càng chưa từng gặp người đàn ông nào đối xử tốt với cậu, lỡ đâu bị hành động theo đuổi tùy tiện của Lệ Khiếu Hằng làm cho cảm động thì sao.

Vì vậy hắn cố ý xuyên tạc hành động của Lệ Khiếu Hằng, để Đào Mộ luôn luôn giữ cảnh giác với anh.
"Không quan trọng là đàn ông hay phụ nữ, về cơ bản đều là thứ rẻ tiền, có được dễ dàng sẽ không biết trân trọng, con đã nghe về chi phí chìm* chưa? Hắn tiêu phí bao nhiêu trên người con, đập bao nhiêu tiền lên người con, chứng minh con trong mắt hắn là giá trị bấy nhiêu đó.

Vì vậy ngàn vạn lần đừng tin những lời nói chỉ lừa được mấy cô gái nhỏ.

Một người đàn ông, nếu lúc hắn nghèo không chịu chi tiền bạc cho con, lúc giàu không chịu chi thời gian và tiền bạc cho con, vậy chứng tỏ dù hắn có thích con thì cái thích đó vẫn rất hữu hạn."
*Chi phí chìm: tên tiếng anh là Sunk cost, đây là loại chi phí khó có thể tránh khỏi trong quá trình hoạt động kinh doanh, trong dự án đầu tư.


Có thể hiểu đơn giản chi phí chìm là những khoản đầu tư tiền bạc và thời gian không thể thu hồi lại bởi những quyết định sai lầm của doanh nghiệp/ chủ đầu tư trong quá khứ.
Mạnh Tề từng là hồng bài* trong Dạ Sắc, hắn tự nhận mình đã nhìn thấu chuyện tình yêu nam nữ.

Nói cách khác, nếu là một đứa nhỏ chưa hiểu thế sự, chắc chắn sẽ bị lừa còn cái nịt.
*Hồng bài (红牌): nổi tiếng nhất ở đâu đấy, kiểu như hoa khôi trong thanh lâu hồi xưa cũng được gọi là hồng bài.
Chỉ là bản thân Đào Mộ là người trọng sinh, đối với chuyện tình cảm cũng có cái nhìn độc đáo của mình: "Lệ Khiếu Hằng không phải là loại người vậy đâu, con tin giờ phút này anh ấy hẳn là thật tâm."
Nhưng ở kiếp trước, Đào Mộ đã trải qua toàn bộ quá trình "thật tâm biến thành sát tâm", và không chỉ có một lần.

Vì vậy coi như giờ phút này Lệ Khiếu Hằng thật sự có tâm, Đào Mộ cũng không dám tin.
Năm đó Trác Nghiêm theo đuổi cậu, từ chân ý thật tình đến ngủ chung một giường vẫn có thể trở mặt thành thù, đúng lúc đã trải qua thất niên chi dương.

Phần thật tình của Lệ Khiếu Hằng có thể duy trì được bao lâu?
Đến khi quá hạn sử dụng, tất cả mọi người đều có thể rút lui ra đi, Đào Mộ chỉ sợ cậu rút không được.
Cậu mệt rồi, vì vậy cậu mới chọn nhảy lầu tự sát.
Kiếp này dù không yêu đương gì, cậu vẫn có thể sống tốt bên cạnh lão gia tử, cha Diệu cha Tiểu Tề và viện trưởng Đào.
"Con cảm thấy lời của cha Tiểu Tề chưa chắc đúng.

Kẻ có tiền lúc theo đuổi một người sẽ tiêu phí thời gian và tiền bạc, nhưng khi theo đuổi được rồi, lúc muốn chia tay, xét đến chi phí chìm cũng chưa chắc đã dễ hợp dễ tan." Hơn nữa có đôi khi không chỉ là vấn đề của chi phí chìm.
"Vậy nên mọi người yên tâm, con sẽ không đồng ý theo đuổi của Lệ tổng.

Nhưng bây giờ con không có cách nào từ chối được, cứ để từ từ đi."
Dù có là từ chối, một lời không hợp cũng có thể trở mặt thành thù, nhưng không thể trì hoãn quá lâu, nếu không người khác sẽ chỉ trích cậu đùa bỡn tình cảm, cố ý tìm lốp xe dự phòng.

Loại chuyện này kiếp trước Đào Mộ đã trải qua quá nhiều, có bóng ma tâm lý, cũng có cách giải quyết.
Tất cả chỉ là vấn đề thói quen.
Lệ Khiếu Hằng hiển nhiên không biết hành động của mình đã bị cha Tiểu Tề của Đào Mộ cố ý xuyên tạc thành như vậy.

Càng không biết sau lời nói của Mạnh Tề, Đào Mộ càng thêm kiên định không muốn nói chuyện yêu đương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi