SAU KHI PHÁO HÔI ÁC ĐỘC TRỌNG SINH


Edit + beta: Iris
Thẩm Thần vẫn luôn không hiểu nổi, vì sao con người già rồi thì tự dưng lại đặt nặng tình cảm.

Cha Thẩm vốn là người thủ đoạn thiết huyết vậy mà cũng có ngày trở nên nhân từ nương tay, do dự không quyết đoán, rõ ràng biết lựa chọn nào là tối ưu nhưng cứ bận tâm mấy cái đạo lý đối nhân xử thế, lừa mình dối người.
Thẩm Thần cũng không thấy có gì không ổn về loại người nhân từ nương tay.

Nếu đối thủ cạnh tranh và đối tượng hợp tác thương nghiệp của hắn đều là loại người này, chỉ sợ hắn có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Đáng tiếc trên đời này có một loại nguyên, càng già thì càng cậy già lên mặt, càng lòng tham không đáy, chẳng hạn như Diêu Thánh An, rõ ràng có thể an nhàn hưởng thụ cơ nghiệp của mình, nhưng cố tình lại ỷ vào chút giao tình đôi bên cùng có lợi này mà chạy đến tranh chén cơm của người khác.
Hoàn toàn không hiểu câu thương nhân coi trọng lợi ích, tiền tài động lòng người.

Đứng trước lợi ích to lớn, tình người vĩnh viễn mỏng như tờ giấy đạo lý.
"Phụ thân đã tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu được chân lý cường long không áp được địa đầu xà*.

Điểm xuất phát của Lệ gia là bách hóa tài chính, qua nhiều năm vẫn không tiến vào lĩnh vực bất động sản.

Tập đoàn Lạc thị ở thủ đô rất xa, lần này tiêu phí nguồn vốn khổng lồ để giành được miếng đất mới khu Phổ Đông, với tài lực của tập đoàn Lạc thị, đây đã là cực hạn, nói vậy nội trong mấy năm gần đây, Lạc gia sẽ không có động tĩnh gì lớn, nên không có gì đáng để lo."
*Địa đầu xà là rắn độc.
"So với cái này, Thẩm gia chúng ta ở Hỗ Thành có thể nói là thụ đại căn thâm*.

Nếu có thể kết giao với Đào Mộ và đáp lên người Lệ gia, cho dù Lệ gia có muốn thông qua chúng để tiến vào bất động sản, chúng ta cũng có thể thuận thế bước chân vào Yến Kinh, thậm chí là thị trường phương bắc.

Thật ra từ khi miếng đất mới khu Phổ Đông được đưa ra đấu thầu, con đã muốn liên hợp với Diêu gia và Lạc gia để khai phá miếng đất kia.

Đáng tiếc Diêu gia và nhà chúng ta không cùng một lòng.

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy không thành công có lẽ cũng là một chuyện tốt, hợp tác cùng Lệ gia vẫn chắc ăn hơn Diêu gia."
*Thụ đại căn thâm: ẩn dụ cho sức mạnh to lớn và gốc rễ vững chắc.

Vẫn là câu nói kia, Hỗ Thành thật sự quá nhỏ, chỉ có thể chứa được một nhà độc đại.

Diêu gia cũng coi như là một nửa địa đầu xà, nếu như thật sự chống đỡ, chỉ sợ sẽ đứt đuôi.

Như Lệ gia và Lạc gia, một bên chưa từng đặt chân vào bất động sản, tài chính hùng hậu, một bên thì ở thủ đô xa xôi.

Nếu tiến thì có thể liên thủ hợp tác, lui thì có thể hô ứng từ xa.
Nói thì nói vậy, tóm lại là muốn Thẩm gia lâm trận phản chiến, phản bội ông bạn già có giao tình sâu sắc vài thập niên, cha Thẩm khó mà vượt qua điểm mấu chốt đó, "lời nói con người là đáng sợ nhất, làm quá vô tình với ông bạn già cũng không tốt lắm."
Thương nhân coi trọng lợi ích, không sai, nhưng nếu vì lợi ích mà phản bội đối tác thương nghiệp đã hợp tác vài thập niên, người như vậy sao có thể làm người khác tin phục.
Thẩm Thần hơi mỉm cười: "Phụ thân yên tâm, con tự hiểu rõ."
Thẩm Thần nói, ra hiệu trợ lý thân tín lấy một phần tư liệu trong két sắt ra, đưa cho cha Thẩm.
Cha Thẩm tò mò nhận lấy, lật được hai trang thì sắc mặt biến đổi.

Trong đống tư liệu dày cộp kia, ghi lại tất cả hồ sơ về việc Diêu Thánh An thuê thám tử tư và gián điệp thương mại điều tra tập đoàn Thẩm thị, nhưng mấu chốt là Thẩm gia và Diêu gia là thế giao nhiều năm, nếu Diêu gia chỉ muốn biết thêm thông tin Thẩm gia làm gì trên thương trường, thì cần gì phải thuê thám tử tư lén điều tra.

Vì vậy những gì có trên phần tư liệu đó, tất nhiên đều là một ít bí mật không thể nói ra ngoài.
Thẩm Thần cười nói: "Con đã sớm biết Diêu Thánh An là loại người này, thấy lợi quên nghĩa, không biết hối cải.

Lúc trước hắn có thể vì lợi ích mà phản bội Tống Ký, bây giờ tất nhiên cũng có thể vì lợi ích mà phản bội Thẩm gia.

Tuy Thẩm gia không tiên hạ thủ vi cường, nhưng cũng sẽ không đứng im để người khác tính kế.
Giống như lời Thẩm Thần luôn nói, Hỗ Thành thật sự quá nhỏ, cái gọi là một núi không chứa hai hổ, nếu tập đoàn Thánh An muốn tiến vào bất động sản, sớm hay muộn gì cũng có ngày đối đầu với Thẩm gia.

Có lẽ Diêu Thánh An điều tra những tư liệu này chỉ là muốn chuẩn bị đầy đủ, không có ý gì khác, nhưng Thẩm Thần không dám đánh cược Diêu Thánh An có phải là thánh nhân hay không.
Dù sao sự thật đã sớm chứng minh, lão gia tử này không phải là dạng quân tử.
Cha Thẩm thật sự không ngờ tới, hắn và Diêu Thánh An đã kết giao nhiều năm, Diêu Thánh An lại làm ra chuyện này sau lưng hắn, không khỏi cảm thấy khó tin.
"Thật không nghĩ tới." Cha Thẩm đặt mạnh ly trà, trà trong ly đong đưa kịch liệt, không cẩn thận văng lên ngón tay: "Diêu Thánh An! Hay cho một tên Diêu Thánh An!"
Giờ phút này, Diêu Thánh An trong miệng cha con Thẩm gia đang đứng bên ngoài tứ hợp viện Tống gia.

Ba mươi năm trôi qua trong nháy mắt.

Diêu Thánh An nhìn hai cánh cổng bong tróc sơn đỏ, nhìn bảng hiệu Tống Ký bị mưa gió ăn mòn, bất giác sững sờ.
"Cho hỏi ngài tìm ai?" Hai người học việc ở Tống Ký nhìn siêu xe đậu trước cửa, cùng với Diêu Thánh An toàn thân quý phái, hai mặt nhìn nhau.
"Tôi tìm...!Tống Đạo Trăn." Như thể bên trong cái tên này có chứa dao nhỏ, Diêu Thánh An ngập ngừng một lúc mới gian nan nói ra được.

Chỉ một câu đơn giản như vậy mà đầu lưỡi Diêu Thánh An như bị lưỡi dao cắt qua, ê ẩm đau.
"Ồ, ngài tìm lão gia tử!" Một người học việc bừng tỉnh, tưởng Diêu Thánh An là vị khách nghe danh mà đến.

Bắt đầu từ sự kiện mười mấy truyền thông liên thủ bôi đen Đào Mộ, những nơi mà Đào Mộ từng làm công năm đó đều trở nên nổi tiếng.

Đặc biệt là Dạ Sắc và Tống Ký, kinh doanh tốt hơn hẳn, không ít cư dân mạng nghe danh mà đến.
Nhưng người lớn tuổi như Diêu Thánh An đúng là hiếm thấy.

Hầu hết những người đến đây đều là các cô cậu nhóc khoảng mười mấy đến hai mươi mấy.
"Ông ấy không có ở đây, được cháu trai đón đi rồi.

Mấy ngày nay Tống Ký đóng cửa, tháng sau ngài lại đến nhé." Người học việc vẫy vẫy tay, rồi tự đi làm việc của mình.
Diêu Thánh An lập tức hoảng hốt: "Hắn có cháu trai?"
Người học việc kia không biết Diêu Thánh An là ai, tất nhiên cũng không biết mối hận cũ giữa Diêu Thánh An và Tống gia.

Nghe được câu này, tức khắc cười nói: "Không phải cháu trai ruột, vừa mới nhận thôi, cháu trai ông ấy rất tốt với ông ấy.

Hai hôm trước còn dẫn ông ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kiểm tra ra huyết áp hơi cao, tim không ổn, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng.

Cháu trai ông ấy không yên tâm để ông ấy ở bên này nên đã đón người đi rồi.


Nói là muốn chăm sóc vài ngày, nào khỏe lại mới đưa về."
Diêu Thánh An chưa gặp được người thật, không khỏi có chút thất vọng, nói: "Vậy phiền cậu chuyển lời giúp tôi.

Tôi là Diêu Thánh An, người quen cũ của Tống Đạo Trăn.

Cậu nói với hắn giờ này ngày mai tôi sẽ còn đến Tống Ký, hy vọng hắn có thể gặp tôi một lần."
Hai người học việc nghi ngờ nhìn Diêu Văn Tiêu, sau đó gọi điện cho Đào Mộ.
Sau khi Đào Mộ nhận cha và gia gia, tâm tình vẫn luôn trong trạng thái cực độ hưng phấn, chỉ muốn dính với người nhà cả ngày.

Nhưng ban ngày cậu phải đi học, tối còn phải đến xem công việc ở web Phi Tấn, căn bản không có thời gian chạy qua bên Tống Ký, huống chi Đào Mộ vẫn luôn để tâm sức khỏe của lão gia tử và viện trưởng Đào.

Nhân lúc có đại hỉ sự nhận thân, cuối cùng Đào Mộ cũng có thể dỗ hai ông bà đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, kết quả viện trưởng Đào và lão gia tử đều có bệnh tim.
Đào Mộ định để hai ông bà nằm viện an dưỡng một thời gian, kết quả viện trưởng Đào lo cho bọn nhỏ trong cô nhi viện nên không chịu ở lại, Tống lão gia tử thì nói kiểu nào cũng không chịu nằm viện, bảo là sợ xui xẻo.

Khiến cho Đào Mộ không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ đám Tần Diệu Như ngày thường quan tâm viện trưởng nhiều chút, sau đó đưa Tống lão gia tử đến chỗ mình chăm sóc.
Lão gia tử vốn không muốn đi, kết quả bị Đào Mộ nói một câu, cậu muốn làm một chương trình có liên quan đến mỹ thực trên web Phi Tấn, muốn mời lão gia tử làm cố vấn, nếu không thì e là chương trình sẽ quay không hay, Tống lão gia tử không nói hai lời lập tức dọn qua.
Đào Mộ định để Tống lão gia tử ở cùng mình, kết quả Lưu Diệu Mạnh Tề ghét bỏ chỗ ở mà Tống lão gia tử mua cho Đào Mộ quá nhỏ, ở hai người rất không tiện.

Thế là đưa thẳng Đào Mộ và Tống lão gia tử đến biệt thự lớn 300m2 của Mạnh Tề.
Tống lão gia tử cả đời đều ở tứ hợp viện, không quen ở biệt thự đông hồ.

Cũng may ban ngày có đám nhân viên web Phi Tấn lừa ông — — phi, là thỉnh giáo phương diện mỹ thực ở chỗ ông, có việc làm thì sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa.
Đào Mộ vốn muốn dỗ cho lão gia tử vui vẻ, thuận tiện trải chăn cho việc đối phó với tập đoàn Thánh An trong tương lai, bất ngờ là chiêu này lại tránh được cái tên không biết xấu hổ Diêu Thánh An, càng làm Đào Mộ cảm thấy may mắn vì đã đón lão gia tử đi rồi — — nếu không với tính tình của lão gia tử, lỡ như đụng mặt Diêu Thánh An tới tìm, chắc chắn ông sẽ tức bốc khói.
"Sau này nếu người nọ còn đến thì các anh cứ xách chổi đánh đuổi đi.

Đừng quan tâm hắn." Đào Mộ tức đến cười.

Cậu không ngờ trên đời này lại có người vô sỉ như vậy, làm ra chuyện như vậy mà còn có mặt mũi tìm đến cửa, không gặp được người lại còn mặt dày tự báo họ tên rồi hẹn thời gian gặp mặt.
Ai cho hắn tự tin đó!
Đào Mộ cúp máy, một chữ cũng không nói với lão gia tử, chỉ dặn dò người của web Phi Tấn nhanh chóng chuẩn bị chương trình.

Cậu muốn web Phi Tấn chuẩn bị kỹ lưỡng chương trình mỹ thực, phát sóng một lần là nổi tiếng, đến lúc đó sẽ công khai những chuyện trái lương tâm mà Diêu Thánh An làm năm đó.


Đến lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán, cho dù tạm thời không thể lay chuyển được giá cổ phiếu của tập đoàn Thánh An, cũng phải đem oan khuất của Tống gia chiêu cáo thiên hạ.
Lưu Diệu và Mạnh Tề biết kế hoạch của Đào Mộ.

Cũng yên lặng thúc giục vị đại luật sư Chu tàn nhẫn độc ác nhanh chóng giải quyết kiện tụng.

Tốt nhất phải khiến Dục Tiêu Truyền Thông bồi thường 100 triệu trước mới xả giận.
Đại luật sư Chu và Lưu Diệu âm mưu đã lâu, lùng sục sách luật và các vụ án tương quan, trăm phương ngàn kế bày ra mánh khóe, tất nhiên nắm chắc thắng lợi.

Tin rằng Diêu Văn Tiêu và luật sư của hắn cũng hiểu được điểm này.

Luật sư của Diêu Văn Tiêu vẫn luôn kiến nghị không thưa kiện, tốt nhất là có thể đạt thành hiệp nghị hòa giải ngoài tòa án với Đào Mộ, chẳng qua không hiểu vì sao Diêu Văn Tiêu lại rất căm thù Đào Mộ, mãi vẫn không chịu cúi đầu.
Lần này Diêu Thánh An tự mình đến Yến Kinh giải quyết vấn đề giúp cháu trai.

Với lòng dạ tâm cơ và sự đa mưu túc trí của Diêu Thánh An, hắn tất nhiên hiểu đạo lý hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.

Vì vậy, như mọi người dự đoán, ngày thứ ba Diêu Thánh An đến Yến Kinh, Diêu Văn Tiêu và luật sư của hắn cuối cùng đã cúi đầu trước phiên tòa thứ nhất, liên hệ với Đào Mộ muốn đạt thành hiệp nghị hòa giải ngoài tòa án.
Thời điểm Lưu Diệu dẫn Đào Mộ và luật sư Chu đến gặp Diêu Văn Tiêu, không ngạc nhiên mấy khi thấy Diêu Thánh An vừa đến Yến Kinh, hơn nữa ngày hôm trước còn bị hai người học việc ở Tống Ký xách chổi đuổi đi.
Diêu Thánh An ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đào Mộ, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Cậu chính là cháu trai mà Tống Đạo Trăn mới nhận?"
Đào Mộ hơi hơi mỉm cười: "Diêu lão tiên sinh có gì chỉ bảo?"
Diêu Thánh An sắc mặt nặng như chì.

Năm đó hắn trốn ở tít xa Hỗ Thành, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập tập đoàn Thánh An.

Lực ảnh hưởng tích lũy qua nhiều năm, đã lâu lắm rồi không có người nào dám lỗ mãng trước mặt hắn: "Người trẻ tuổi phải biết khoan dung độ lượng, mọi việc phải chừa lại đường lui, sau này mới dễ gặp mặt nhau."
"Lời này được nói ra từ miệng của Diêu lão tiên sinh thật đúng là tự dưng có chút thổn thức." Trong lòng Đào Mộ biết rất rõ, với lòng dạ tâm tính của Diêu Thánh An, cho dù có làm hắn nhất thời khom lưng cúi đầu, cũng không thể làm tê liệt được hắn.

Đứa cháu trai này tuyệt đối phải ra tay tàn nhẫn, không được hàm hồ.

Hắn tuyệt đối sẽ không vì người ta gọi hắn hai tiếng gia gia mà thả cho người ta một con ngựa.
Một khi đã vậy, Đào Mộ cũng lười lá mặt lá trái với lão vương bát đản này, nên thế nào thì cứ thế ấy đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi