SAU KHI PHÁO HÔI ÁC ĐỘC TRỌNG SINH


Phòng làm việc của Quách Nhã Ngưng cách cô nhi viện ở Hậu Hải quá xa, Đào Mộ lại không có xe.

Cho nên Lệ Khiếu Hằng lái xe tới đón Đào Mộ rồi hai người lại về cùng nhau.
Trong lúc đó, Đào Mộ gọi cho cha Tiểu Tề xin lỗi vì mải mê làm việc mà quên giờ hẹn, thuận tiện báo là có đưa một người bạn về cùng.

Bởi vì có liên quan đến Lệ Khiếu Hằng nên Đào Mộ nói thẳng ra trong điện thoại.
Sở dĩ viện trưởng Đào kiến nghị mọi người cùng về cô nhi viện ăn sủi cảo là vì muốn an ủi Tiểu Đào Mộ.

Mọi người đều biết một khi Đào Mộ đã bật chế độ làm việc là làm đến quên ăn quên ngủ, nếu là ngày thường thì chắc chắn mọi người đã gọi điện nhắc nhở Đào Mộ.

Nhưng hôm nay thì khác, nếu Đào Mộ có thể vì chuyên tâm vào công việc mà quên đi những tin xấu trên mạng, đối với mọi người lại là chuyện tốt.
Nhưng thói quen làm việc quên ăn như này vẫn cần phải phê bình.
Lệ Khiếu Hằng ở bên cạnh lái xe.

Bây giờ đã là 8h tối, đã qua giờ cao điểm buổi chiều, xe chạy như bay trên đường phố.

Lệ Khiếu Hằng vừa lái xe, vừa dùng dư quang khóe mắt lén ngắm Đào Mộ.

Nhiều đèn neon màu sắc rực rỡ tụ lại, bóng đêm hoa lệ chiếu rọi lên gương mặt Đào Mộ, làm cho đường nét gương mặt cậu càng thêm nhu hòa sắc nét.
"Viện trưởng Đào là viện trưởng cô nhi viện mà em ở hả?" Lúc Lệ Khiếu Hằng nói chuyện với Đào Mộ cũng không ngại ngùng chút nào, không phải vì anh không quan tâm đến tâm tình của Đào Mộ.

Hoàn toàn ngược lại, chính vì rất quan tâm nên anh mới nói thẳng không cố kỵ.
"Anh thấy giọng của viện trưởng Đào rất hòa ái dễ mến."
Đào Mộ cười nói: "Ừm.

Mấy đứa nhỏ cô nhi viện chúng em đều rất thích bà, toàn gọi bà là bà nội Đào."
"Anh có nghe nói chuyện trên mạng." Lệ Khiếu Hằng xoay vô lăng rẽ phải, rẽ xong thì nói tiếp: "Em chắc là đang rất không vui."
Đào Mộ không nói gì.

Cậu cũng không biết mình nên nói gì.
"Lúc không vui thì phải nghĩ đến chuyện vui vẻ.

Anh có món quà muốn tặng em." Lệ Khiếu Hằng đột ngột chuyển đề tài, ra hiệu Đào Mộ cầm hai bản hợp đồng mà luật sư đã chuẩn bị sẵn: "Tuy nói là quà, nhưng thực ra là phần thưởng mà em xứng đáng nhận được, đừng trách anh mượn hoa hiến Phật là được."
Là sao cơ?
Đào Mộ nghi ngờ mở tập hồ sơ, ánh mắt ngưng lại -- hóa ra là hợp đồng Đào Mộ trở thành đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng.

Bên trong viết rõ sau khi Đào Mộ trở thành đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng sẽ nhận được 5% cổ phần, thuộc về cổ phần đầu tư công nghệ.
"Cái này quý quá." Đào Mộ nhíu mày, chưa xem hết hợp đồng đã trả lại: "Lệ ca, anh không cần phải làm vậy."
"Anh lại cho rằng rất cần." Vì để tiện trò chuyện, Lệ Khiếu Hằng giảm tốc độ xe, nói: "Trước khi từ chối, em nên suy nghĩ xem mình đã kiếm được bao nhiêu lời giúp Tư Bản Khiếu Hằng trong thị trường quốc tế nửa năm này.

Có một tệp đính kèm trong hợp đồng ghi lại tỷ lệ hoàn vốn của Tư Bản Khiếu Hằng trong quý 3 và 4.

Chúng ta đã bán khống dầu vào tháng 7, lúc ấy giá dầu là khoảng 148 triệu nhân dân tệ mỗi thùng, đến bây giờ, giá dầu đã giảm xuống còn 40 triệu.

Nói cách khác, sự gia nhập của em đã giúp tài sản của Tư Bản Khiếu Hằng tăng lên mấy chục lần chỉ trong nửa năm ngắn ngủn.

Hiện tại toàn bộ Wall Street đều đang tìm kiếm nhà phân tích chính, là em đó.

Em xem có phải anh nên ra tay trước hay không, buộc chặt vị thiên tài đầu tư là em với Tư Bản Khiếu Hằng?"
Đào Mộ càng nghe càng chột dạ.


Chuyện trong nhà thì chỉ có người trong nhà biết, cậu cũng không phải là thiên tài trên thị trường chứng khoán: "...! Chỉ là em gặp chút may mắn thôi.

Có thể là do thay đổi lĩnh vực, hoặc là qua vài năm nữa, em không còn linh cảm thì không có cách nào dự đoán chính xác xu hướng giá cả."
Tóm lại, Đào Mộ tự thấy mình không xứng.

Lúc trước cậu đồng ý hợp tác với Lệ Khiếu Hằng là vì muốn kết giao với đại lão tư bản tương lai, thuận tiện lấy được hũ vàng đầu tiên cho mình ở thị trường kỳ hóa.

Nhưng bây giờ Lệ Khiếu Hằng mời cậu trở thành đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng, Đào Mộ liền ngây ra.

Cậu lo lắng mười năm sau Lệ Khiếu Hằng sẽ phát hiện mình căn bản không phải là thiên tài trên thị trường chứng khoán, đến lúc đó thẹn quá hóa giận, e là đến làm bạn cũng không làm được.
Hơn nữa loại chuyện như đồng bọn thương nghiệp này, lúc kiếm tiền tất nhiên là anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt, mà tới lúc chia tiền, một hai lần thì không sao, nhưng nếu qua nhiều lần, khó đảm bảo Lệ Khiếu Hằng sẽ không vì tiếc tiền mà sinh ra khúc mắc.

Đặc biệt là sau này Đào Mộ sẽ đặt nhiều tinh lực hơn vào giới giải trí, về thị trường tài chính, cùng lắm là khi nào giá trị trường cao thì đến vớt vài cái, sẽ không thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm như bây giờ -- cứ làm ngày ngày đêm đêm như vậy, sức khỏe cậu sẽ không chịu nổi mất.
Hiện tại Lệ Khiếu Hằng sảng khoái quyết định như vậy, đến lúc đó có thể sẽ đau lòng số tiền lớn kia.

Sẽ cảm thấy Đào Mộ không làm được gì, hoặc là không đặt hết tinh lực vào Tư Bản Khiếu Hằng mà lại phải chia cho số tiền lớn như vậy, trong lòng chắc sẽ mất cân đối.
Kiếp trước Đào Mộ đã gặp nhiều trường hợp đồng sự, thậm chí là người thân vì tiền trở mặt thành thù, nên cậu không ngại suy đoán lòng người bằng góc độ ác nhất.

Để tránh mấy chuyện không đâu vào đâu đó, cậu thấy trước tiên mình cần phải vạch rõ ranh giới, có đôi khi hoàn thành định vị còn quan trọng hơn hoàn thành công việc.
"Lệ ca không cần lo lắng.

Em không quen những người khác bên Wall Street, em cũng không tin bọn họ.

Hơn nữa em thấy chúng ta hợp tác rất vui vẻ.

Cho dù sau này em có trích ra một phần tài chính để duy trì hoạt động của web Phi Tấn, cũng sẽ chừa lại một nửa lại Tư Bản Khiếu Hằng, làm phiền Lệ ca xử lý giúp em.

Về thị trường tài chính, bất kể anh hỏi gì, em biết gì cũng sẽ nói hết cho anh.

Chỉ là sau này em sẽ không đặt hết tinh lực vào thị trường tài chính.

Dù sao em cũng là diễn viên, tương lai sẽ đi đóng phim, sẽ mở một phòng làm việc cho mình, có khả năng còn sẽ thành lập công ty điện ảnh, càng không có tinh lực chú ý đến thị trường tài chính."
Đào Mộ thái độ thành khẩn, tận lực giải trừ nghi hoặc của Lệ Khiếu Hằng: "Về phần cổ phần, anh không phải mời em làm cố vấn tư vấn kiêm tổng phân tích sao? Nếu thấy kiến nghị của em không tệ, anh có thể dựa theo số tiền thưởng của tổng phân tích ở Tư Bản Khiếu Hằng để trả cho em, giống như chúng ta đã làm trước đây.

Em thấy phương thức hợp tác như vậy rất tốt."
Sau khi hoàn thành hợp tác, mọi thứ được thực hiện gọn gàng.

Giá cả hợp lý, không lừa già dối trẻ.
"Hơn nữa em nghĩ, tỷ suất sinh lợi ở Tư Bản Khiếu Hằng của Lệ ca tăng vọt vào nửa năm cuối không phải là do em.

Cùng lắm em chỉ làm một ít báo cáo phân tích cho anh thôi, giao dịch cụ thể vẫn là anh và đội ngũ của anh tiến hành.

Cho dù không có em, anh vẫn quyết định bán khống dầu đúng không.

Vì vậy, sự tồn tại của em không quan trọng gì đâu."
"Không phải vậy, sự tồn tại của em vô cùng quan trọng." Lệ Khiếu Hằng không để ý tới Đào Mộ đào tim móc phổi bộc bạch, đặc biệt nghiêm túc nói: "Anh không biết vì sao em lại xem nhẹ bản thân như vậy.

Sự thật là nhờ có em xuất hiện, nên tỷ suất sinh lời mới nhiều hơn gấp mười mấy lần so với anh dự đoán.


Đây là công lao của em, em xứng đáng nhận được phần thưởng."
Đào Mộ cười khổ: "Không phải em đã nhận được phần thưởng rồi sao.

Số tiền tiết kiệm của em ở Tư Bản Khiếu Hằng đã gấp mấy chục lần.

Còn có tiền lời em nhận được cũng rất khả quan.

Cộng lại cũng hơn 200 triệu M đúng không? Quy đổi là cũng hơn 1 tỷ Hoa Hạ tệ.

So với nửa năm trước, tiền vốn của em chỉ có mấy chục triệu."
"Anh nói rồi, đây là những thứ em tự lấy được." Lệ Khiếu Hằng bỗng nói sang chuyện khác: "Vừa rồi em lo lắng linh cảm có hạn, cho rằng sau này em có thể sẽ không có cách nào đoán chính xác xu thế cổ phiếu hoặc giá cả kỳ hóa, vậy em cảm thấy linh cảm của em có thể kéo dài bao lâu?"
Đào Mộ suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện như này không thể nói dối -- trọng sinh về mười năm trước, linh cảm của cậu đương nhiên cũng chỉ có mười năm.

Nếu lúc này nói dối gạt Lệ Khiếu Hằng, nhưng sau này bản thân cậu lại giao dịch chính xác trên thị trường tài chính, e rằng sẽ khiến Lệ Khiếu Hằng tâm sinh khúc mắc, cũng không đúng với ước nguyên ban đầu khi kết giao với Lệ Khiếu Hằng.
"Chắc khoảng mười năm." Đào Mộ hơi do dự, vẫn ăn ngay nói thật.
"Vậy được.

Chúng ta đổi thành quan hệ hợp tác kỳ hạn mười năm.

Trong vòng mười năm, em là đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng, được hưởng 5% tiền lời.

Mười năm sau, chúng ta sẽ xem xét biểu hiện của em rồi quyết định có tiếp tục hợp đồng hay không.

Trong thời gian này, chuyện em cần làm là một tuần ít nhất gọi điện ba lần cho anh.

Hoặc là gặp mặt một lần, thảo luận chi tiết các quan điểm về thị trường tài chính."
Lệ Khiếu Hằng lời ít ý nhiều: "Quyết định vậy nhé, chắc em sẽ không từ chối đâu đúng không?"
Đào Mộ nghe vậy thì cười khổ, nói thẳng: "Lệ đại ca, thật ra anh không cần phải vậy.

Chúng ta là bạn bè, nếu anh có chuyện gì muốn nhờ em tư vấn, em nhất định biết gì nói nấy.

Tư Bản Khiếu Hằng là tâm huyết của anh, em cũng có sự nghiệp của riêng mình.

Em nghĩ vì tình bạn lâu dài của chúng ta, tốt hơn hết là chúng ta không nên can dự quá nhiều vào sự nghiệp của nhau."
Trong mắt Đào Mộ, hình thức hợp tác tốt nhất chính là nhanh gọn."
"Hoàn toàn ngược lại." Lệ Khiếu Hằng nói: "Anh cho rằng giữa bạn bè nên trung thực và công bằng, lợi ích rõ ràng.

Suy nghĩ của em kỳ thật rất dễ xảy ra vấn đề.

Tục ngữ có nói, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, nếu sau này anh luôn tìm em nhờ tư vấn tài chính, hơn nữa còn thông qua đó đạt được một khoản lời kếch xù, nhưng lại không chịu chia lời cho em, thậm chí còn vì vậy mà làm chậm trễ chuyện của em, em sẽ còn cam tâm tình nguyện như bây giờ sao?"
Vô nghĩa, đây là đại lão tư bản tương lai đó, ôm đùi còn không kịp, sao có thể oán trách đại lão không cho cậu tiền được.
Sống hai đời khiến Đào Mộ có một thói quen là cho trước nhận sau, đặc biệt là lúc hợp tác với đại lão, thà rằng bản thân chịu thiệt ở giai đoạn đầu cũng không muốn nảy sinh mâu thuẫn với đối phương.

Cậu luôn là người vì đạt được mục đích mà thà rằng ép dạ cầu toàn.

Bất kể là cậu hợp tác với ai, Đào Mộ đều có thói quen cho đối phương nhìn thấy lợi ích trước, nếm ngon ngọt trước.
Nhưng phong cách làm việc của Lệ Khiếu Hằng khác với hầu hết những người khác.


Lệ Khiếu Hằng học hành ở nước M nhiều năm, tạo dựng sự nghiệp của riêng mình trong bầu không khí làm việc ở Wall Street.

Anh đã quen với hình thức hợp tác là "người giúp tôi kiếm được bao nhiêu tôi trả lại người bấy nhiêu", anh thích xử lý mọi thứ kể cả cảm xúc một cách rõ ràng và có trật tự.

Anh biết rõ một thiên tài tài chính đầy cảm hứng đối với định chế tài chính đang lên và đầy tham vọng là có ý nghĩa gì -- đó là một kho báu vô giá mà giá trị của nó không thể tính toán bằng phép cộng và phép trừ đơn giản.
Không phải 1 với 1 bằng 2, mà là 1 với 1 ít nhất cũng phải lớn hơn 100.

Diễn biến trên thị trường kỳ hạn dầu quốc tế lần này đã khẳng định điểm này một cách hoàn hảo.
Lệ Khiếu Hằng biết rõ năng lực của Đào Mộ, anh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như "Đổi tình đổi lợi".

Huống chi, cái thủ đoạn ngu xuẩn này không phù hợp với phong cách của anh, càng không muốn lấy tình bạn giữa anh và Đào Mộ để đổi lấy lợi ích.

Ngay cả lợi nhuận khổng lồ cũng không đủ để mua tình bạn của họ.
Hoặc nói cách khác, Lệ Khiếu Hằng rõ ràng có biện pháp đẹp cả đôi đường, không chỉ có thể thỏa mãn cảm kích và hồi đáp Đào Mộ, hơn nữa còn có thể tiến thêm một bước với Đào Mộ, trói chặt tiểu thiên tài này với Tư Bản Khiếu Hằng.

Tại sao phải tiêu hao tình bạn giữa hai người, mạo hiểm nếm thử hình thức bên giảm bên tăng kiểu đó.
"Nếu như em ngại tình cảm, nhất quyết không nhận phần lời này, vậy sau này sao anh có thể không biết xấu hổ mà đi tìm em tham thảo thị trường tài chính đây?" Lệ Khiếu Hằng từ từ dụ dỗ, miêu tả lại suy nghĩ của Đào Mộ trong tương lai: "Anh sẽ ngại thường xuyên tìm em, lúc gặp phải khó khăn không dám đúng lý hợp tình mà gọi cho em -- dù sao cũng như em vừa nói, tương lai em sẽ đặt nhiều tinh lực vào sự nghiệp diễn viên của em, em muốn tập trung vào giới giải trí, phát triển kinh doanh của mình.

Nếu anh muốn gọi cho em lại phải bận tâm em có đang rảnh hay không, anh gọi đến có gây ảnh hưởng đến công việc của em hay không? Nhiều lần như vậy sẽ tạo thành làm việc chậm trễ.

Qua một quãng thời gian nữa thì tình bạn sẽ nguội lạnh."
Lệ Khiếu Hằng ánh mắt hung ác, anh đã sớm nhận ra Đào Mộ muốn kết bạn với anh, hướng thuyết phục của anh lập tức từ lễ nghĩa dời sang tình bạn lâu dài.

Cái gọi là trước tiên phải công tâm, anh cảm thấy cái mà Đào Mộ càng quan tâm chính là tình bạn giữa bọn họ --
Phát hiện nho nhỏ này đúng là khiến người ta vui vẻ.
Đào Mộ phát hiện tài ăn nói mà mình rất tự hào, có thể lừa dối các nhà đầu tư lại không có tác dụng trước mặt Lệ Khiếu Hằng.

Vị đại lão tài chính tương lai này dường như hiểu được kỹ xảo nói chuyện hơn cậu.

Ít nhất qua cuộc trò chuyện này, cậu lại cảm thấy cách nói của Lệ Khiếu Hằng không sai, cậu quả thật phải nhận lời mời của đối tác và phần tiền lời béo bở này.
"Có lẽ Lệ ca nói đúng." Đào Mộ nói xong, bỗng cảm thấy mình vừa rồi đưa đẩy như vậy trông có hơi làm ra vẻ.
- - Đoán chừng trong lòng Lệ ca đã kịch liệt oán giận cậu phiền phức không hiểu đầu óc ra sao.
Đào Mộ cũng nghiêm túc suy nghĩ bản thân mỗi lần gặp đại lão là đều mang tâm lý lo được lo mất.

Cảm thấy mình không thể tiếp tục như này được -- dù sao thì sau này cậu cũng sẽ trở thành ông chủ mà.
Đào Mộ không biết xấu hổ tự YY một phen, dứt khoát ký tên lên hợp đồng, sau đó nhận bản hợp đồng của mình.
Lệ Khiếu Hằng thấy hành động của Đào Mộ thì vui mừng.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, nhịn không được vươn tay xoa đầu Đào Mộ, dịu dàng cười nói: "Vậy mới ngoan."
Đào Mộ lập tức mơ mơ màng màng, ngơ ra nhìn chằm chằm Lệ Khiếu Hằng, trông như một con lạc đà tam quan bị đả kích.
Lệ Khiếu Hằng cố nén khóe miệng sắp nhếch lên, vịn chặt hai móng vuốt ngứa ngáy lên vô lăng.

Hai người đều không nói chuyện, một người chăm chú lái xe, một người yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngược lại, bầu không khí trong xe trở nên thoải mái và ấm áp một cách khó hiểu.
Lúc hai người về đến cô nhi viện cũng đã sắp 9h30 tối.
Viện trưởng Đào và bọn nhỏ trong cô nhi viện, còn có Lưu Diệu, Mạnh Tề với Cẩu Nhật Tân, Tần Diệu Như, Đại Mao, Tiểu Béo đã ăn xong cơm chiều.

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe thì chen chúc nhau chạy ra, thấy một chiếc Maybach xa hoa điệu thấp đậu ở ngõ nhỏ, sau đó thấy Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng xuống xe.
Đại Mao Tiểu Béo giật mình, nhớ đến lần ăn cơm ở trấn H, như thể bị gia trưởng làm cho sợ hãi.

Trong lòng tự dưng cảm thấy may mắn -- cũng may bọn họ đã ăn xong, nếu không bữa cơm này quả thật không cách nào nuốt trôi.
Lưu Diệu và Mạnh Tề cũng nhớ rõ Lệ tiên sinh đã lên tiếng giúp đỡ ở cuộc hòa giải ngoài tòa án, lập tức cười nói: "Hóa ra là Lệ tổng, lúc nãy tôi còn nói không biết Đào Mộ sẽ dẫn ai về." Lúc đầu bọn họ đều đoán là Quách Nhã Ngưng, vì Đào Mộ đi quay MV cho Quách Nhã Ngưng mà, một đám hưng phấn không thôi vì chưa từng gặp siêu sao hạng một.

Nào biết Đào Mộ lại không dẫn đại minh tinh xinh đẹp diễm lệ về, ngược lại dẫn theo một anh trai cao khoảng 1m9 trông rất tinh anh muộn tao.
Chán quá!
Đám người Tần Diệu Như không biết thân phận của Lệ Khiếu Hằng đều lén bĩu môi, khó nén thất vọng -- đương nhiên cho dù bọn họ có biết thân phận của Lệ Khiếu Hằng, phỏng chừng cũng sẽ tiếc nuối vì người mà Đào Mộ dẫn về không phải là đại minh tinh.

Tuy trong đời sống hiện thực, lực lượng tư bản lớn hơn nhiều so với minh tinh.

Nhưng trong cảm nhận của dân chúng, có lẽ sự xuất hiện của minh tịn vẫn hấp dẫn ánh nhìn hơn.
Dù sao thì ánh hào quang của minh tinh có thể rửa mắt cho bọn họ, nhưng túi tiền của tư bản sẽ không chia cho bọn họ một đồng nào.
Cả đám vây quanh Đào Mộ cùng đi vào cô nhi viện.

Viện trưởng Đào tự mình đi lấy sủi cảo, cười nói: "Nhân sủi cảo tối nay có rau hẹ, tôm, trứng, ớt xanh, bắp cải và thịt heo.

Không biết Lệ tiên sinh có kiêng ăn hay không?"
Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ một cái, cười nói: "Con không có kiêng ăn."
Đào Mộ nói: "Viện trưởng, bà chia thành hai nồi đi.

Lệ ca có lẽ không ăn được rau hẹ." Ít nhất cậu cũng ăn cùng Lệ Khiếu Hằng vài lần rồi, chưa từng thấy anh ăn rau hẹ.
Không chỉ rau hẹ, bao gồm hành gừng tỏi những gia vị mặn, Lệ Khiếu Hằng đều không ăn được.

Nhưng Lệ Khiếu Hằng ăn được tôm hùm tỏi nhuyễn với sò biển chưng tỏi băm.
Nên Đào Mộ đoán Lệ Khiếu Hằng không phải không ăn được mấy gia vị đó, mà có lẽ là không thích ăn thôi.
Nhưng Đào Mộ lại rất thích ăn sủi cảo nhân rau hẹ, còn có những món có tỏi nhuyễn, thỉnh thoảng ra ngoài ăn BBQ còn gọi thêm hai xiên tép tỏi nướng.

Cậu là người cực kỳ có gánh nặng thần tượng, nhưng khi đụng đến đồ ăn là không có nguyên tắc như vậy.
Bọn Ôn Bảo cũng từng phun tào điểm này.
Nghĩ đến đây, Đào Mộ mới kinh ngạc phát hiện mình quên gọi điện trả lời bọn Ôn Bảo -- hồi chiều Đào Mộ chỉ lo tập trung chụp ảnh cho Quách Nhã Ngưng nên để chế độ im lặng.

Sau khi nhìn thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ liên tiếp, cậu chỉ chỉnh lại tiếng chuông mà quên gọi lại.
Bọn Ôn Bảo chắc cũng đoán được là Đào Mộ đang bận, sau khi gọi điện vài cuộc không thấy Đào Mộ bắt máy thì cũng ngừng, ai ngờ lại trễ tới như vậy --
Đào Mộ nhìn đồng hồ, đã 10h rồi, không biết ba đứa bạn đã ngủ chưa.
Đào Mộ suy nghĩ một chút thì nhớ ra Đỗ Khang thường xuyên thức khuya chơi game, thế là gọi qua.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì có người nhấc máy: "Oáp, Tiểu Mộ hả? Bây giờ cậu đang ở đâu? Có cần anh đây qua cùng không? Ăn xiên không? Tớ mời."
Đỗ Khang là người keo nhất trong số bốn người.

Có thể khiến hắn mời không khác gì rút máu hắn.

Trước kia Ôn Bảo vì buộc hắn mời mà cùng Chử Toại An đè hắn lên giường tra tấn để hắn nhận tội.

Lần này Đỗ Khang chủ động mời, hiển nhiên là vì muốn an ủi Đào Mộ xui xẻo.
Đào Mộ hơi hơi mỉm cười: "Tớ không sao.

Đang ăn sủi cảo ở cô nhi viện.

Các cậu có muốn đến không?"
Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, dù sao cũng không có tiết.

Đỗ Khang và hai người kia bàn với nhau một lát: "Được chứ.

Chúng tớ qua liền.

Tối nay ở nhờ nhà Tống gia gia một đêm.

Chúng ta chơi mạt chược cả đêm ha?"
Đào Mộ mặc kệ ngày mai còn phải quay MV cho đại minh tinh, vẫn cười nói: "Được.

Các cậu đến đi, đến đầu hẻm thì gọi cho tớ, tớ ra đón."
Sau khi cúp máy, Đào Mộ lại gọi cho Vân Dật, đám người Long Thiên Áo.

Vân Dật đang trực ban nên không đến được, còn đám người Long Thiên Áo thì thích náo nhiệt, cuối cùng càng lúc càng nhiều người, sắp thành party luôn rồi.
Nhưng chuyện mở party sủi cảo ở cô nhi viện, đoán chừng Đào Mộ là người đầu tiên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi