SAU KHI TRỞ THÀNH BẠO QUÂN

"Nếu cảm ứng của thần không sai..." Ác ma bình tĩnh quan sát vẻ mặt của quốc vương: "Thiên sứ ở thành Bomari là Thánh Val."

Thánh Val.

Con ngươi của quốc vương hơi co lại.

Trong ngục giam của thành Banz, những lời mà tướng quân Ayton nói trước khi chết đã cho cậu biết tên của tu sĩ áo bào trắng, cũng nói "Người đó là thánh Val", thiên sứ đang ẩn náu trong thành Bomari cũng là thánh Val.

"Có người cho ta biết, tên của hắn là Warwick Blaye, nhưng thần là thánh Val?"

"À, đây là cách để bọn họ lách luật." Ác ma giải thích.

Sau khi cuộc chiến ngàn năm trước kết thúc, thế lực thần bí của thế giới bắt đầu ẩn lui. Các bên tham chiến đã ký kết một khế ước cổ xưa, một khế ước kinh khủng và mạnh mẽ nhất từ trước tới nay đã trở thành "luật" đè đầu cưỡi cổ bất cứ tồn tại nào giữa trời và đất.

Nhân danh "luật" thì yêu cầu thế giới phải có trật tự, nhân danh "lệnh" thì có nghĩa là không thể làm trái.

Luật lệnh từ lúc ra đời, bất kể là thần thánh hay địa ngục, bất kể là sinh vật trong sáng hay sinh vật trong tối đều phải tuân thủ, không thể vượt qua cấm kỵ. Cũng chính là từ khi đó trở đi, cuộc chiến giữa thiên sứ và địa ngục đã phát triển thành một vở kịch câm im lặng. Hai bên âm thầm đọ sức, vung đao kiếm, trình diễn tiết mục trong lòng biết rõ lẫn nhau.

Quốc vương hiểu rằng chính sự hỗn loạn trong trật tự đã tạo cơ hội cho gia tộc Tường Vi.

Tình hình càng hỗn loạn, càng có lợi cho kẻ yếu mạnh lên và đạt được mục đích của mình bằng cách lợi dụng dây thừng đang treo trên cao.

Gia tộc Tường Vi lấy mình làm điểm giao thoa vi diệu giữa địa ngục và thần linh.

Nói đến đây lời của ác ma bắt đầu trở nên mập mờ.

"Thủ đoạn của Thánh Đình là gì?"

Quốc vương cũng không hỏi tới cùng. Ác ma nhìn như rất kính cẩn với quốc vương, nhưng chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ bằng mọi cách đưa quốc vương xuống địa ngục, hắn cũng không vô hại như bề ngoài. Ác ma nói năng ậm ờ thì chắc chắn không thể biết được sự thật từ miệng hắn.

"Người thay mặt."

Ác ma trả lời.

Câu trả lời nằm trong suy đoán của quốc vương.

Giáo hoàng Thánh Đình tự coi mình là người phát ngôn của thần linh ở nhân gian, giám chủ cấp cao trong Thánh Đình cũng là người đại diện cho ý chí của thần linh ở nhân gian. Chính vì điều này mà tất cả những ai tin vào Thánh Chủ đều gọi mình là "tôi tớ của thần" và giáo hoàng được mệnh danh là "tôi tớ của mọi tôi tớ".

Cái gọi là "tôi tớ của mọi tôi tớ" và "tôi tớ của thần" tuy có vẻ khiêm tốn, nhưng kiểu khiêm tốn là khiêm tốn với đấng tối cao, thật ra tự nó cũng là một loại kiêu ngạo —— kiêu ngạo của sức mạnh phi thường với người phàm. Đối mặt với tất cả sức mạnh phi thường, thế nhân đều là tôi tớ.

Trong Thánh Đình có mấy người, bọn họ được gọi là "Đức Chân Phước".

Nghe nói, Thánh Đình sẽ tốn nhiều công sức để tìm kiếm những đứa trẻ đặc biệt trên thế giới. Thông qua lựa chọn của Thánh Đình, những đứa trẻ được xác định là "đức Chân Phước" sẽ được Thánh Đình rước vào Thánh Địa và được nuôi nấng ngay từ nhỏ. Bọn họ được nuôi dưỡng để trở thành những tông đồ trung thành nhất, sau khi thuộc lòng thánh thư, đức Chân Phước sẽ được hướng dẫn chạm vào thánh vật, những người này có địa vị cao quý trong Thánh Đình, nhưng nói chung bọn họ không tham gia vào các công việc của Thánh Đình.

Qua lời của ác ma, so với những kẻ Phán Quyết, đức Chân Phước mới là thanh kiếm thật của Thánh Đình.

Mỗi một đức Chân Phước sẽ chọn một thiên sứ, thông qua việc cầu nguyện suốt ngày đêm và tín ngưỡng thành kính làm môi giới, Thánh Đình đã gieo sức mạnh của thánh linh của thiên sứ vào cơ thể của bọn họ. Khi bọn họ triệu hồi ra thiên sứ và biến mình thành thánh linh, vậy thì bọn họ sẽ là những người thay mặt các thiên sứ tại thế gian.

Trong trận chiến của công tước Buckingham, đúng là kiểu người như vậy trong Thánh Đình đã tham chiến.

Người tên "Warwick Blaye" là một đức Chân Phước, hắn đã trả giá bằng quyền năng của thánh vật để sức mạnh của thiên sứ đến với mình. Từ đó, hắn đã lách luật với thân xác con người.

Cách này có hơi giống với ác ma mời quốc vương mở cánh cổng địa ngục, cũng dùng thân xác người phàm để lách luật.

"Còn một vấn đề."

Quốc vương trầm ngâm cảm nhận kết cấu tinh xảo trên chiếc nhẫn xương, trầm giọng lên tiếng. Kết cấu của nhẫn xương rất lạ, khi đeo vào tay có cảm giác hơi ấm nhưng khi sờ vào lại thấy lạnh.

"Ngươi biết bao nhiêu về thánh Val?"

Lúc quốc vương nói ra những lời này thì cụp mắt xuống, che lại cảm xúc ẩn giấu trong mắt, giọng điệu bình tĩnh không khác gì bình thường. Thế nhưng, ác ma lại nhạy bén bắt được khi nhắc đến từ "thánh Val", dưới lời nói điềm tĩnh của quốc vương, ẩn chứa giết chóc như lưỡi dao lạnh lẽo.

Giết chóc mỏng và sắc như dao lạnh lẽo bị quốc vương đè xuống tận đáy lòng, ngày đêm mài giữa nó bằng hận thù.

Cho nên mới nói, quốc vương của hắn trời sinh đã thuộc về địa ngục mà.

Ác ma khẽ mỉm cười: "Hắn... hắn là thiên sứ ngã xuống đầu tiên trong cuộc chiến đó."

Một thiên sứ chết dưới quyền trượng xương trắng.

"Muốn giết thiên sứ cũng không khó." Ác ma không có ý định giải thích thêm, ngược lại hắn nói sang hành động cụ thể đêm nay: "Nhưng muốn để cho vị kia ngã xuống một lần nữa thì cần một thứ khác... Ừm, thứ này quyết định bởi ngài."

"Nói."

"Ngài bằng lòng hạ mình làm mồi nhử không? Bệ hạ thân yêu của ta."

...

Thành Bomari, tháp cao.

Trên tầng cao nhất của tòa tháp, một tu sĩ áo bào trắng đang quỳ ngồi trước cây thánh giá lớn bằng bạc, đầu hơi cúi xuống. So với lần đầu tiên xuất hiện ở Legrand, lúc này khuôn mặt của tu sĩ áo bào trắng đã có chút thay đổi, có cả vẻ đẹp của nam lẫn nữ và có cảm giác giới tính không rõ.

Đó là ảnh hưởng của việc hắn hóa thân thành người thay mặt.

Cầu nguyện hằng ngày xong, tu sĩ áo bào trắng đứng lên, hắn nhìn mình trong gương.

Ngọn lửa bạch kim vẫn còn lờ mờ trong mắt hắn, hình ảnh trong gương đang ngày càng gần với thiên sứ mà hắn tín ngưỡng.

Tu sĩ áo bào trắng cúi đầu, nhìn tay mình, hai tay của hắn sạch sẽ. Nhưng tu sĩ áo bào trắng lại cảm thấy trên tay mình luôn có mùi máu tanh. Sự giáo dục mà hắn đã nhận được trong hơn hai mươi năm qua khiến hắn biết mình phải giữ "kính tâm" không để lại bất kỳ dấu vết nào của thế gian.

Song hắn lại không cách nào làm được.

Những ngày này, hắn luôn nhớ đến kỵ binh huyết sắc xông về phía ngọn lửa, nhớ tới người hậu duệ diệt rồng đầy kiêu ngạo.

So với người thay mặt đã hóa thần thành như hắn, công tước Buckingham và kỵ sĩ của ông nhỏ bé như con kiến, nhưng trong khoảnh khắc đó, tu sĩ áo bào trắng lại cảm giác dường như có một sức mạnh mạnh mẽ khiến người ta xúc động trên người họ... Sức mạnh đó là gì? Sao sức mạnh đó lại khiến cho hắn đã hóa thành thiên sứ mà trực giác cũng cảm thấy sợ hãi?

Trong thời gian thiền định sau trận chiến đó, tu sĩ áo bào trắng phát hiện mình không thể hòa nhập với thánh linh hay lòng trong suốt như thường lệ.

Đạo sư năm đó từng cảm thán, tuy hắn có thiên phú xuất chúng, nhưng khó tiếp cận với thiên sứ.

Đức Chân Phước chỉ có tên không có họ, nhưng hắn có họ riêng. Hắn không giống như những đức Chân Phước vừa sinh ra đã được đưa vào Thánh Địa. Năm đó hắn được đạo sư phát hiện khi ông đang bố thí vào ngày lễ Thánh.

Ký ức trước năm tuổi, hắn đã quên mất rồi.

Ký ức của hắn dừng lại ở thời khắc đạo sư nắm tay hắn bước vào gian giữa linh thiêng kia, ánh sáng thiêng liêng huy hoàng rơi xuống từ cửa sổ hoa hồng, thiên sứ nhìn xuống hắn từ mái vòm. Đẩy về phía trước là một màu sương mù xám xịt.

Có lẽ do linh hồn của hắn ngay từ đầu đã không thuần khiết như những người khác, cho nên bây giờ hắn đã để lại hạt bụi trên mặt kính.

"Xin hãy hướng dẫn con, thưa thầy."

Tu sĩ áo bào trắng thì thào tự nói.

Sáng hôm nay, trên tòa tháp cao nhất của thành Bomari, hắn đã thấy rõ quốc vương được các kỵ sĩ vây quanh —— trẻ hơn hắn tưởng rất nhiều. Nhưng mái tóc bạc và đôi mắt băng lam của quốc vương giống hệt công tước Buckingham.

Kẻ diệt rồng...

Hắn nhớ tới lời bình của đạo sư năm đó khi nhắc tới gia tộc Tường Vi.

"Họ là những kẻ diệt rồng cũng là nhà chiến lược, hy sinh, dũng cảm, xảo quyệt, tàn nhẫn... thật khó hiểu làm thế nào mà tất cả những đặc điểm của con người lại kết hợp với nhau vào một người..."

Hắn không thể hiểu sao những phẩm chất tốt đẹp lại trộn lẫn với những phẩm chất bẩn thỉu cùng nhau?

Nén lại những khó hiểu trong lòng, tu sĩ áo bào trắng bắt đầu chuẩn bị cho hành động thanh tẩy đêm nay.

Khác với việc đảo ngược toàn bộ tình hình trận chiến, hành động tối nay không yêu cầu thiên sứ trực tiếp giáng lâm.

Lần đầu tiên thần giáng đã ban cho hắn một phần thần lực của "thánh Val", lần thanh tẩy này hắn có thể tự hoàn thành.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Tu sĩ áo bào trắng bước xuống tháp cao.

Vừa ra khỏi tháp cao, một cơn gió lạnh thổi vào làm áo choàng trắng của hắn phấp phới như cánh tuyết. Hắn từ tuần tra gác đêm đám binh lính bên người đi qua, lẽ ra bộ đồ trắng của hắn phải rất dễ thấy trong đêm, nhưng những binh sĩ hệt như không hề thấy hắn.

Cây cầu phao công sự bên ngoài thành Bomari đã bị phá hủy, hắn bước trên dòng nước chảy xiết đến bờ sông nơi quân Legrand đóng quân.

Khi trông về phía xa vào ban ngày, tu sĩ áo bào trắng đã đánh dấu vị trí của quốc vương nhờ cảm ứng của thánh pháp tẩy lễ để lại. Bây giờ màn đêm đang bao trùm khắp nơi, hắn nhờ vào cảm ứng vi diệu mà tiến thẳng về phía trước.

Quân doanh của Legrand tuần tra rất nghiêm ngặt, nhưng không một binh lính tuần tra nào chú ý đến một người thần bí mặc áo choàng trắng đang thong thả đi ngang qua.

Chủ trướng của quốc vương hiện ra trước mặt.

Tu sĩ áo bào trắng đưa tay cầm chuôi kiếm, thánh hỏa lờ mờ bốc cháy trong tay.

Chỉ cần hắn vung kiếm lên, vua Legrand sẽ ngã xuống đây, chiến tranh sẽ kết thúc. Nhưng tu sĩ áo bào trắng không nhúc nhích.

Không phải vì do dự hay nhân từ.

Mà vì hắn cảm nhận được, quốc vương chưa ngủ, cậu đang ngồi ngay ngắn sau lều đối diện với hắn, nhìn chăm chú hắn qua rèm cửa dày.

—— quốc vương Legrand đang chờ hắn?

Tu sĩ áo bào trắng thoáng khó hiểu, hắn hơi kinh ngạc.

Chần chờ một hồi, cân nhắc đến Thánh Đình vẫn luôn đặc biệt coi trọng gia tộc Tường Vi, tu sĩ áo bào trắng không trực tiếp ra tay.

"Không vào nói chuyện sao? Sứ giả Thánh Đình từ xa đến."

Giọng nói bình tĩnh phát ra từ trong lều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi