SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

Thời tiết ngày càng lạnh hơn, khi Thẩm Hàm Chi đưa cô bé đến trường, cô bé đã thay một chiếc áo khoác ngắn màu trắng phía sau có thêu hình con thỏ trắng lười biếng.

Thẩm Hàm Chi mặc một chiếc áo khoác len màu nâu nhạt, bên trong là áo len dệt kim màu đen, Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con trắng nõn mềm mại vào trong xe.

Thỏ con tựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, hiển nhiên vẫn còn có chút chưa tỉnh ngủ: “Chị ơi, bữa trưa em muốn ăn sủi cảo nhân tôm.”

Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con vào lòng, nhẹ nhàng đáp: “Được rồi, lát nữa chị sẽ nhờ các dì chuẩn bị cho em. Nói đến thời tiết cũng lạnh lẽo, dì Lưu đưa Tiểu Xán đi học bằng xe điện cũng không tiện. Sau này hãy để cho nhóm người Trương Hạo lái chiếc Bentley đó chở Tiểu Xán đi học, nếu không trời sẽ lạnh lắm.”

“Dạ, chị, chị thật tốt.” Thỏ con ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi, nói những lời hay ý đẹp.

"Thỏ con hư, buổi chiều không có tiết học phải không? Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt." Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dỗ dành.

“Dạ.” Thỏ con rất thích sự chuyên nghiệp của cô, đặc biệt là khi Thẩm Hàm Chi mua cho nàng một mảnh đất khác gần Trang viên Hoa Hồng ở ngoại ô thành phố, nơi nàng có thể trồng trọt bất cứ loại cây mà mình thích, thỏ con rất hài lòng với điều này.

Sau khi đưa thỏ con đến trường, Thẩm Hàm Chi đã đến công ty, dự án mà cô hợp tác với công ty của Lương Sóc đã kiếm được rất nhiều tiền trong năm nay. Thẩm Hàm Chi luôn cảm thấy khó xử mỗi khi nhìn thấy Lương Sóc. Cô cảm thấy bản thân vẫn nên giới thiệu bạn gái cho Lương Sóc. Dù sao thì thỏ con cũng đã là của cô rồi, nên mỗi lần Lương Sóc gặp cô ấy đều nói chuyện công việc, còn về thỏ con có lẽ Lương Sóc đã quên mất em ấy trông như thế nào rồi.

Sau khi giải quyết xong việc ở công ty, Thẩm Hàm Chi lái xe đi đón Thỏ con sau giờ tan học rồi quay lại ăn sủi cảo.

Ăn cơm xong, Thẩm Hàm Chi kêu dì Lưu lại: “Dì Lưu, con đã nói với đám người Trương Hạo rồi, sau này bọn họ sẽ thay phiên nhau lái xe cùng dì đi đón Tiểu Xán. Khi nào thời tiết ấm áp thì đi xe đạp điện cũng được, nhưng dạo gần đây nhiệt độ đã thấp hơn rồ, dì lái xe cũng rất lạnh.”

"Không cần đâu, như vậy cũng quá làm phiền cháu rồi, tôi chỉ là một người hầu, làm sao có thể để cháu phái người đi đón Lưu Xán được?"

"Dì là người nhà của Tiểu Cẩn, không phải là người hầu. Hơn nữa, cháu cũng đã nói với bọn họ rồi, bọn họ sẽ không làm việc không công, ngoài ra cháu cũng sẽ thưởng thêm tiền cho họ. Dì cứ yên tâm, dì không cần lo lắng chuyện này." Thẩm Hàm Chi nói với dì Lưu vài câu để dì ấy không cảm thấy áp lực tâm lý, trong nhà cô lại không thiếu tiền chút tiền ấy.

Vì thế, buổi chiều khi đến đón người, là Trương Hạo đi cùng dì Lưu. Khi xe đến nơi, nhóm người Lưu Phương còn phải chờ đợi một lúc, các giáo viên còn đang xếp hàng nhắc nhở một lúc. Sau đó học sinh của từng lớp từng lớp ra ngoài.

Bạn nhỏ nhìn quanh một vòng nhưng không thấy xe điện của mẹ, Lưu Phương thấy con gái đi ra, liền bước xuống xe đến đón.

Bạn nhỏ khó hiểu nhìn vào Lưu Phương: “Mẹ, sao hôm nay mẹ không đi xe đạp điện vậy?”

"Chị Thẩm của con sợ thời tiết quá lạnh nên nhờ các anh vệ sĩ ở nhà đưa đón con đi học. Đi thôi, xe đậu ở bên kia đường." Lưu Phương nở một nụ cười nói với con gái.

“Chị Thẩm và em Tiểu Cẩn thật tốt bụng.” bạn nhỏ ngồi trong xe ấm áp từ đáy lòng cảm thán.

"So với chị Quan của con thì thế nào?" Lưu Phương cười hỏi.

"Kia, kia vẫn là chị Quan tốt hơn. Chị Quan nói muốn kết hôn với con." Khi nhắc đến chuyện kết hôn, đôi mắt của bạn nhỏ sáng lên.

Lưu Phương cười lắc đầu, con gái của bà bây giờ càng ngày càng thích bám lấy Quan Tử Du, tính tình của Quan Tử Du cũng rất tốt, mỗi ngày sau giờ làm việc đều sẽ đến gặp con gái bà.

Buổi tối, Quan Tử Du đến đây gặp bạn nhỏ, vừa lúc được Thẩm Hàm Chi mời ở lại cùng nhau ăn lẩu.

Thời tiết bên ngoài rất lạnh, trong phòng lại ấm áp. Hơn nữa, bọn họ chính là đang ăn lẩu, Thẩm Hàm Chi mặc áo sơ mi ngắn tay, thậm chí còn cảm thấy nóng bức.

Buổi tối lúc Quan Tử Du trở về nhà, nhìn thấy cha mẹ đang ngồi ở phòng khách xem TV.

“Con ăn cơm ở chỗ Thẩm tổng à?” ánh mắt của Quan Minh Phi nhìn vào TV, nhưng lời nói rõ ràng là đang hỏi Quan Tử Du.

"Dạ, con ở bên Tiểu Xán một lúc." Quan Tử Du thuận thế ngồi xuống ghế sofa.

Quan Minh Phi gật đầu nói: “Chờ sau khi kết hôn, hai đứa có thể chuyển đến đây sống cùng nhau, miễn cho ngày nào cũng phải chạy tới đó. Nếu mẹ con bé muốn, liền có thể chuyển đến đây sống cùng nhau. Như vậy cũng sẽ thuận tiện cho việc chăm sóc con bé. Nhà của chúng ta lớn, cũng không phải không thể sống cùng nhau, cũng chỉ thêm hai đôi đũa nữa thôi ".

"Ba, ba đồng ý sao? Thật tốt quá." Quan Tử Du không khỏi mỉm cười.

"Ba có thể không đồng ý sao? Con ngày ngày đều sống như vậy, người không biết còn tưởng rằng nhà của Thẩm tổng bên kia mới là nhà của con." Quan Minh Phi liếc nhìn con gái, trong giọng điệu có chút chua chát.

“Nhưng mùa đông lạnh quá, ta quyết định hôn lễ sẽ được tổ chức vào tháng 5 năm sau. Lúc đó thời tiết không lạnh cũng không nóng, rất thích hợp để kết hôn.” Quan Tử Du tự mình thì thầm.

Quan Minh Phi gật đầu: "Con có thể tự mình quyết định, sau này con bé nghỉ học hoặc là muốn nghỉ ngơi, con có thể đưa con bé đến đây làm quen, ta và mẹ con cũng sẽ không ăn thịt người.”

"Dạ được, ngày mai con sẽ đưa Tiểu Xán đến đây ở lại hai ngày. Đúng lúc đó là ngày nghỉ cuối tuần của em ấy."

Vẻ mặt của Quan Tử Du đều là ý cười, gần đây ở cạnh bạn nhỏ đều là ở chỗ của Thẩm Hàm Chi, cô cũng ngượng ngùng hôn bạn nhỏ, bạn nhỏ cũng ngượng ngùng trực tiếp làm nũng với mình.

Quan Tử Du sáng thứ bảy dậy sớm để đến đón bạn nhỏ. Cô đã nói với Lưu Phương rằng tối hôm đó Lưu Xán sẽ ngủ ở lại chỗ cô. Quan Tử Du dẫn theo bạn nhỏ cũng vui vẻ trở về biệt thự nhà mình.

Khi Quan Tử Du đưa bạn nhỏ trở về, Tề Ảnh đang ăn sáng.

Bạn nhỏ nắm góc áo của Quan Tử Du, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào dì.”

"À, chào con, con đã ăn sáng chưa? Có muốn đến đây cùng nhau ăn chút gì không?" Tề Ảnh không biết có phải vì tác dụng tâm lý của mình hay không, từ khi con gái quyết định hẹn hò với Lưu Xán, bà cảm thấy Lưu Xán dễ thương hơn nhiều.

"Dạ không thưa dì, con vừa mới ăn cơm ở nhà xong." Bạn nhỏ ngoan ngoãn trả lời.

"Mẹ, con đưa Tiểu Xán về phòng trước.” Quan Tử Du nói với mẹ rồi dẫn bạn nhỏ trở về phòng.

Cô mua bộ đồ ngủ màu trắng lông xù cho bạn nhỏ, sau đó để cho bạn nhỏ thay quần áo trước. Cô cũng thay đồ ngủ ở nhà, trong nhà cũng đủ ẩm nên mặc đồ ngủ như vậy là được rồi.

Bạn nhỏ bước nhanh ra khỏi phòng tắm, ngượng ngùng ôm Quan Tử Du làm nũng nói: "Chị~"

Quan Tử Du hôn lên khóe môi bạn nhỏ, cố ý trêu chọc: “Tối nay em muốn ngủ một mình hay muốn chị ngủ chung với em?”

“Em muốn chị ngủ cùng, em không dám ngủ một mình.” Bạn nhỏ chớp chớp mắt nhìn vào Quan Tử Du, sợ Quan Tử Du sẽ để cô ngủ một mình.

Quan Tử Du ôm lưng bạn nhỏ và vẫn luôn hôn cho đến khi bạn nhỏ đưa tay ra đẩy cô thì Quan Tử Du mới buông tha đứa trẻ đi.

Bạn nhỏ nằm trong lòng chị, ngẩng đầu nhìn chị: “Muốn ăn nho, chị đút cho em.”

Vành tai của Quan Tử Du hơi đỏ lên, bạn nhỏ luôn nói những điều khiến cô đỏ mặt với vẻ mặt ngây thơ.

Quan Tử Du bế bạn nhỏ lông xù vào lòng, để cho bạn nhỏ nằm trên giường, cô cẩn thận tiến đến gần em ấy, hôn lên môi bạn nhỏ, cố ý hỏi: “Em muốn chị đút cho em ăn như thế nào? Hả? Nếu không nói cho chị biết, thì sẽ không có nho ăn."

Bạn nhỏ liếm môi như một chú mèo háu ăn, như đang hồi tưởng lại hương vị quả nho ngon như thế nào, đỏ mặt nhìn vào Quan Tử Du, “Em muốn chị vừa hôn vừa đút cho em ăn."

Đôi mắt của Quan Tử Du hơi tối lại, cô đưa tay xé miếng dán ức chế tin tức tố sau gáy, cô nhìn chằm chằm vào bạn nhỏ bên dưới mình, "Đây chính là thứ em muốn."

“Em muốn ăn nho, chị ơi, nhanh lên.” Bạn nhỏ chỉ biết rằng nó rất thoải mái, cô thích ngửi mùi hương đó, cô không biết rằng những gì cô vừa nói còn có rất nhiều ẩn ý khác.

Quan Tử Du đã lâu không được ở một mình với bạn nhỏ giống như vậy, bây giờ cô cũng có chút không nhịn được nữa nên cúi xuống môi bạn nhỏ mà hôn.

Bạn nhỏ ăn rất nhiều mùi hương quả nho, giữ hơi thở cũng đều tràn đầy mùi hương của nho, trong lúc nhất thời có chút hưng phấn, rầm rì rúc vào Quan Tử Du làm nũng.

“Nho ngọt quá, nhiều quá, em hít không nổi.” Bạn nhỏ ủy khuất nhìn về phía Quan Tử Du, nhưng Quan Tử Du lại muốn làm nhiều chuyện hơn với bạn nhỏ.

Bạn nhỏ cái gì cũng không hiểu, hoàn toàn là một tờ giấy trắng, chỉ cần nghĩ đến, tim Quan Tử Du từng chút từng chút đập nhanh hơn, bọn họ đã hẹn hò rồi, nếu làm thêm một ít chuyện thân mật hơn hẳn là cũng được.

Cô thu lại mùi hương tin tức tố của mình một chút, hôn lên môi bạn nhỏ và dịu dàng hỏi: “Em có muốn cùng chị làm một chút chuyện thoải mái hơn việc hôn không?”

“So với hôn còn thoải mái hơn sao?” Bạn nhỏ đột nhiên trở nên hứng thú.

"Ừm, so với hôn còn thoải mái hơn." Quan Tử Du tiếp tục dỗ dành.

“Em muốn, em muốn cùng làm với chị.” Bạn nhỏ hoàn toàn không biết Quan Tử Du đang nói cái gì, cô chỉ là nắm được điểm mấu chốt là thoải mái, bắt đầu cọ cọ vào người Quan Tử Du làm nũng.

Quan Tử Du nhìn con cá mà mình câu được, đôi mắt hơi cong, hôn lên môi bạn nhỏ, dỗ dành: “Được, tối nay chị sẽ dạy em."

“Chị, chị thật tốt.” Con cá ngoan ngoãn cắn câu, thậm chí còn khen ngợi người câu cá sắp làm thịt mình là người tốt.

Quan Tử Du đều bị bạn nhỏ chọc cười, cũng quá đáng yêu rồi.

Bạn nhỏ ngây thơ nhìn vào Quan Tử Du, mềm mại hỏi: "Chị ơi, sao chị lại cười?"

"Không có gì, chị cảm thấy em rất dễ thương." Quan Tử Du ôm bạn nhỏ vào trong lòng, để cho bạn nhỏ dựa vào mình ngồi.

“Chị ơi, em muốn chơi khối Rubik hôm đó.” Bạn nhỏ dịu dàng nhìn Quan Tử Du.

Quan Tử Du hôn lên trán bạn nhỏ, đứng dậy và lấy khối Rubik từ trong tủ ra. Các ô vuông nhỏ trên khối Rubik rất lộn xộn, bạn nhỏ sau khi cầm nó trên tay một lát bắt đầu chơi đến mức chìm vào thế giới riêng của mình.

Quan Tử Du thấy bạn nhỏ chơi tập trung đến mức không để ý đến mình, cô ghé vào tai bạn nhỏ dụ dỗ: “Em có muốn khôi phục khối Rubik lại như cũ, để cho chúng xếp gọn gàng theo màu sắc không?”

Đôi mắt bạn nhỏ lập tức sáng lên: “Em muốn, chị dạy cho em."

Quan Tử Du hôn lên môi bạn nhỏ, tiếp tục dụ dỗ: “Em có thể tự mình làm trước, nếu không biết thì cứ hôn chị một cái, chị sẽ giúp em, được không?"

Bạn nhỏ gật đầu, cô bĩu môi, hình như cô đều không biết làm, vậy cô còn phải hôn chị bao nhiêu lần nữa?

Bạn nhỏ thật sự ôm cổ Quan Tử Du, chân thành hôn chị hơn mười lần, ngoan ngoãn hỏi: "Chị, như vậy đã đủ chưa? Chị mau giúp em."

Với nụ cười trên môi, Quan Tử Du ôm bạn nhỏ vào lòng và giúp bạn nhỏ giải khối Rubik từng bước một.

Bạn nhỏ ngoan ngoãn muốn học, lại bị Quan Tử Du dụ dỗ hôn một lúc, sau đó mới bắt đầu dạy bạn nhỏ cách xếp khối Rubik.

Chơi với bạn nhỏ một lúc, Quan Tử Du liền ôm bạn nhỏ ngủ một giấc.

Tề Ảnh vừa rồi đã quên bảo con gái chuẩn bị phòng cho Lưu Xán, dù sao con gái bà cũng là Alpha, bà sợ cô gái nhà người ta sẽ phải chịu thiệt thòi.

Tề Ảnh đi lên lầu gõ cửa, gõ hai cái, xoay tay nắm cửa liền nhìn thấy bạn nhỏ đang ngủ trong lòng con gái, con gái vẫn còn đang ngái ngủ nhìn bà.

“Mẹ, sao vậy?” Quan Tử Du nhẹ giọng hỏi, sợ đánh thức bạn nhỏ đang nằm trong lòng mình.

Tề Ảnh xấu hổ chuẩn bị đóng cửa lại, chẳng trách con gái bà lại chắc chắn muốn ở cùng với cô bé này, cũng đã ngủ chung với nhau luôn rồi “Không có việc gì, các con cứ ngủ tiếp đi.”

Tề Ảnh đóng cửa lại, mỉm cười lắc đầu.

Quan Tử Du nhìn bạn nhỏ trong lòng mình, rầm rì như sắp tỉnh lại, Quan Tử Du vội vàng trấn an: “Ngoan, chúng ta ngủ tiếp thôi.”

Nói xong, cô hôn lên trán bạn nhỏ, sau đó đứa trẻ không hài lòng cọ cọ vào cô rồi ngủ thiếp đi.

Quan Tử Du bật cười lắc lắc đầu, tính khí bị đánh thức của bạn nhỏ còn rất lớn.

Trong bữa tối, thái độ của Quan Minh Phi rõ ràng ôn hòa hơn lần trước rất nhiều, thái độ đối với bạn nhỏ cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ông để cho Quan Tử Du gắp đồ ăn cho bạn nhỏ và chăm sóc bạn nhỏ cho tốt.

Bạn nhỏ ăn cơm rất rất vui vẻ, buổi tối trở về phòng, còn lén nói với Quan Tử Du: “Chị, chú có vẻ vui hơn lần trước nhìn thấy em."

"Người nhà chị ai cũng quý mến em. Ai biểu bạn nhỏ của chị dễ thương như vậy." Quan Tử Du ôm bạn nhỏ trở về phòng.

Như nhớ ra điều gì, bạn nhỏ kéo góc áo của Quan Tử Du, có chút ngượng ngùng hỏi: "Chị, chị muốn dạy cho em làm chuyện gì thoải mái? Cái gì nha?"

Quan Tử Du cũng không ngờ rằng bạn nhỏ lại có trí nhớ tốt như vậy, đến lúc này vẫn còn nhớ rõ, quả nhiên là một đứa trẻ, vẫn luôn cảm thấy tò mò về những điều chưa biết.

“Muốn biết à?” Quan Tử Du cố ý câu lấy bạn nhỏ, đưa tay sờ lên mái tóc của bạn nhỏ hỏi.

Bạn nhỏ dùng sức gật gật đầu, "Muốn!"

Cô đã suy nghĩ cả buổi chiều nhưng chị nhất quyết vào buổi tối mới nói với cô. Cô bé có chút không hiểu tại sao phải đợi đến tối mới có thể làm được chuyện thoải mái.

Quan Tử Du ôm bạn nhỏ đến bên giường, hôn lên môi bạn nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được, bây giờ chị sẽ dạy em."

Đứa trẻ bị mê hoặc bởi mùi hương của quả nho. Cộng với nụ hôn của Quan Tử Du, cả người bạn nhỏ trở nên mềm nhũn, càng nghe lời Quan Tử Du nhiều hơn.

Trong không khí mùi hương ngọt ngào của quả lê và mùi hương của quả nho hòa quyện với nhau tạo thành mùi hương trái cây độc đáo.

Bạn nhỏ càng ngoan ngoãn nghe lời thì Quan Tử Du càng không nhịn được, thế cho nên đến mười giờ sáng hôm sau bạn nhỏ mới thức dậy.

Khi đang ăn sáng, Quan Minh Phi thấy Quan Tử Du và bạn nhỏ vẫn chưa xuống, liền hỏi Tề Ảnh ngồi bên cạnh: “Tử Du và con bé vẫn chưa dậy à?

Kêu hai đứa nó xuống cùng ăn sáng đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội đó.”

Tề Ảnh ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ông cũng đừng lo lắng cho mấy đứa trẻ bọn nó. Tử Du và Tiểu Xán đã ở cùng nhau ngày hôm qua, người trẻ tuổi ông cũng hiểu mà, chúng ta cũng không cần hỏi nhiều nữa."

Quan Minh Phi cười lắc đầu: "Được rồi, vậy khi nào bọn trẻ thức dậy, để bên phòng bếp nấu cho bọn chúng một phần khác.”

"Dạ." Tề Ảnh gật gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp kết thúc rồi, phiên ngoại mọi người muốn xem gì nha?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi