S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu từ sáng sớm đã nhận được điện thoại, chạy tới S.C.I.. Phùng Kiệt quấn một tấm chăn, tựa ở sofa uống trà nóng. Mã Hán vẻ mặt khổ sở ngồi trên sofa phòng nghỉ, Bạch Trì và Triệu Hổ mỗi người một bên, đều bọc chăn, siết chặt lấy góc áo anh…

Công Tôn ngáp một cái, từ phòng pháp y đi ra, nói qua với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu về chuyện đã xảy ra tối qua. Vương Triều và Trương Long thay phiên nhau nghỉ ngơi xong đã tới, Bạch Trì vì quá sợ hãi không dám về, qua đêm ở đây.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút mắc cười khi nhìn vẻ mặt xanh xao của Phùng Kiệt.

“Nói vậy…” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ hắn, “Ở trong bao lâu rồi?”

Vẻ mặt Phùng Kiệt buồn bực, “Tôi… Hôm kia đến phiên trực đêm, trưa qua mới về tới cửa nhà, vừa móc cái chìa khóa ra đã bị người ta đánh mê.” Thở dài một cái rồi tiếp tục, “Khi tôi tỉnh lại, thì thấy mình đang đứng trong một cái rương, tay bị trói ra sau, miệng bị dán băng dính.”

Lúc này, Mã Hán lôi pho đồ đằng Ưng Vương từ phòng nghỉ ra, để Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn một cái, “Sếp, các anh xem, bên trong đúng là trống không, thiết kế rất khéo, cái bệ này rất linh hoạt.” Nói rồi, ép phần bệ xuống, “Có thể di động, cho nên người bên trong mới có thể nhảy đi, nhưng không hề có các khớp ở mặt ngoài, khả năng chịu lực rất tuyệt, nên người bên trong mới không ngã.”

Triển Chiêu cúi đầu quan sát một chút, thấy phần đầu pho tượng có hai cái lỗ rất nhỏ, hỏi Phùng Kiệt, “Qua hai cái lỗ này có nhìn ra ngoài được không?”

“Không nhìn rõ lắm, nhưng miễn cưỡng thì được.” Phùng Kiệt tiếp, “Sau khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một cái kho rất lớn, bị một đống đồ đạc che khuất.”

Triệu Hổ gật đầu với Bạch Ngọc Đường, “Bị che bởi các đồ gia dụng, cho nên hôm đó chúng tôi không phát hiện ra anh ta.”

“Tôi thấy đèn sáng, biết có người tới nên nhảy ra… Nhưng về sau đèn lại tắt… Sau đó… Sau đó tôi chỉ thấy quỷ…”

Mã Hán và Triệu Hổ đều hiểu, đại khái cái mà Phùng Kiệt thấy chính là quỷ ảnh do Lữ Yên dùng máy chiếu chiếu lên tường, vốn để hù bọn họ, không ngờ cũng dọa cả Phùng Kiệt.

“Sau đó thì sao?” Bạch Ngọc Đường nhịn cười hỏi hắn, “Khiến cậu sợ tới độ không dám phát ra tiếng, bị dọa đến hôn mê?”

Mặt Phùng Kiệt chuyển đỏ chuyển trắng, cuối cùng thì ỉu xìu gật đầu, “Vâng… Sau đó khi tôi tỉnh lại, thì thấy mình đang ở trong một căn phòng.” Nói rồi, dùng cằm hất về phía phòng nghỉ, “Tôi thấy có mặt người, muốn nhảy ra cầu cứu, chuyện tiếp theo thì mọi người biết rồi.”

Mọi người nghe xong đều muốn cười, Phùng Kiệt này thảm thật.

Công Tôn nói với Bạch Ngọc Đường, “Hôm qua phát hiện tại phòng làm việc của Tanaka có mấy thùng xăng, nói chung là muốn sau khi giết Morris thì sẽ thiêu hủy tất cả…” Chỉ Phùng Kiệt, “Tên này khẳng định cũng không thoát!”

“Cái gì?!” Phùng Kiệt bật dậy, “Tôi biết rồi, chúng nó muốn giết người diệt khẩu!!”

“Giết người diệt khẩu?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Cậu biết điều gì hả? Ai muốn giết cậu diệt khẩu?”

Phùng Kiệt lại ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.

“Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên đều đã bị bắt rồi.” Triển Chiêu nhắc nhở hắn, “Ngày đó cậu và Khúc Ngạn Minh cùng phụ trách công tác bảo an… Rốt cuộc là cậu biết cái gì? Chẳng lẽ cậu cũng tham gia?!”

“Không phải! Chúng tôi chẳng làm gì cả!!” Phùng Kiệt thở dài ngồi đó, “Tôi biết Ngạn Minh bị nắm thóp, thực tế… Mấy ngày nay tôi vẫn rất lo lắng, vì tôi sợ chúng sẽ giết người diệt khẩu.”

Tất cả mọi người đều im lặng, chờ hắn nói kĩ hơn.

Phùng Kiệt rút một điếu thuốc ra, “Kỳ thực vụ án Carlos kia, không phải do Ngạn Minh làm, Lữ Yên cũng vô tội, bọn họ đều bị ép buộc… Tất cả đều là kẻ kia giở trò.”

“Kẻ nào?” Triển Chiêu hỏi.

“…” Trầm mặc một lát, Phùng Kiệt chậm rãi phun ra hai chữ, “Thương Lạc.”

“…! …” Tất cả mọi người đều kinh hãi, tuy đã sớm đoán chuyện tình thế nào cũng liên quan đến Thương Lạc, nhưng không ngờ hắn đúng là hung phạm.

“Ý cậu… Thương Lạc là kẻ giết Carlos?” Bạch Ngọc Đường xác nhận lại lần nữa.

Phùng Kiệt lắc đầu, “Đằng sau còn có một người giúp hắn… Chính xác mà nói, có phải người hay không, tôi cũng không rõ.”

“Có ý gì?” Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi Phùng Kiệt, “Cái gì mà có phải người hay không, cậu không rõ?”

“Người kia, chúng tôi chỉ nghe thấy giọng hắn, chưa từng gặp mặt… Hắn chính là Tusti!” Phùng Kiệt kể về giọng nói đó thì thanh âm đột nhiên hơi run, không biết là kích động hay sợ hãi, “Hắn có một năng lực kỳ lạ, bị hắn nhìn chằm chằm vào người… Sẽ chết!”

Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mi với Triển Chiêu —– Nghe không? Nói chẳng khác Morris.

Triển Chiêu gật đầu —– Trước giúp hắn bình tâm, tôi có biện pháp.

“Chậc… Phùng Kiệt.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, “Cậu phải nhận bảo vệ thôi!”

“Bảo vệ?” Phùng Kiệt chưa hiểu.

“Nếu cậu đã biết rõ về Thương Lạc, mà hắn lại muốn giết người diệt khẩu chứng tỏ tình cảnh hiện tại của cậu khá nguy hiểm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu.” Nói rồi, không đợi Phùng Kiệt mở mồm, liếc Mã Hán, “Mã Hán, cậu tìm người đặc trách bảo vệ cậu ta.”

Mã Hán ngầm hiểu, đưa Phùng Kiệt đến phòng chuyên bảo vệ nhân chứng trong cảnh cục, tìm hai cảnh sát có năng lực gác cửa. Trước khi đi, anh nhắc Phùng Kiệt phải cố gắng đừng ra ngoài, mà dù có ra cũng không cần lo lắng, vì sẽ có cảnh sát bảo vệ an toàn cho hắn 24/24.

Trong văn phòng S.C.I.

“Miêu Nhi, cậu định thế nào?”

“Tôi muốn từng người bọn chúng phải sa lưới!” Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta tương kế tựu kế thôi!”

Hai người định tới bệnh viện. Sáng nay Bạch Ngọc Đường hay tin Từ Á Đông và Ngô Khải hôm qua đã được lấy đạn và chuyển về bệnh viện rồi, kiểm tra não bộ cẩn thận một lần, đây cũng là kế hoạch của Triển Chiêu.

Vừa sắp ra khỏi cửa, Triển Chiêu chợt chú ý tới Bạch Trì đang buồn bã ngồi trên sofa.

“Bạch Trì?” Đi qua gọi cậu một tiếng, “Em sao vậy?”

“… Không ạ…” Bạch Trì mãi một lúc mới đáp.

“A! Phải rồi!” Bạch Ngọc Đường lấy một tờ giấy từ túi áo ra đưa cậu, “Hai hôm nay bận quá, chút nữa thì quên, cái này cho em.”

Bạch Trì ngờ vực đưa tay ra nhận, sửng sốt nhìn mười giây, nhảy dựng lên, “Lệnh mang… mang súng…” Bên trên còn có chữ ký của cục trưởng Bao Chửng… Hai chữ rất to —- Phê chuẩn.

“Em… Đây…” Bạch Trì có chút khó nói.

Triển Chiêu cười: “Xét thấy biểu hiện xuất sắc của em trong hai vụ án trước, lại có tố chất tâm lý tương đối ổn định, cho nên cục trưởng Bao đã phê chuẩn cho em mang súng, em có thể đi lấy súng của mình rồi.”

“Thật tốt quá ~~” Vẻ mặt Bạch Trì hưng phấn, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vậy… Em cũng có thể ra ngoài trong giờ làm việc sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đương nhiên có thể.”

Bạch Trì vui vẻ xoay vòng tại chỗ, “Cám ơn các anh, là các anh giúp em phải không?”

Triển Chiêu cười, lắc đầu, “Lần này em phải cảm ơn một người, nhưng mà không phải bọn anh.”

Bạch Trì khó hiểu nhìn hai người chằm chằm, “Không phải các anh?”

“Cục trưởng Bao hỏi mỗi một thành viên S.C.I., tất cả đều nhất trí về biểu hiện của em, đồng thời còn thấy em có thể mang súng.” Bạch Ngọc Đường nói đến đây rồi dừng một chút, “Nhưng mà, người nói chuyện này với cục trưởng Bao lại là Triệu Trinh.”

“Triệu…” Bạch Trì càng nghi ngờ.

“Triệu Trinh gửi một lời nhắn cảm ơn tới S.C.I., cảm ơn em lần trước đã cứu mạng cậu ta tại lễ khai trương sòng bạc của Thẩm Tiềm, còn nói nếu lúc đó em có súng, chắc chắn sẽ kiểm soát cục diện tốt hơn, cho nên đề nghị cục xét duyệt lần nữa biểu hiện của em, nếu đạt tiêu chuẩn, nên cho phép em mang súng.”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Bạch Trì, Triển Chiêu vỗ nhẹ lên vai cậu, “Tình huống hôm qua, là người bình thường hẳn phải sợ hãi. Quay về tắm rửa, ngủ một giấc cho đã đi, điều dưỡng tinh thần xong hẵng trở lại.” Nói rồi, cùng Bạch Ngọc Đường rời đi.

Sau khi hai người đến bệnh viện liền tới trước cửa phòng điều trị đặc biệt. Trước cửa có hai cảnh sát đứng gác, bên trong đã kiểm tra rồi, Từ Á Đông và Ngô Khải gần như đều rơi vào tình trạng kiệt sức.

Bác sĩ phụ trách đã tới, đưa Triển Chiêu xem một loạt các kết quả kiểm tra.

“Đều bình thường!” Triển Chiêu xem hết các báo cáo sau đó hỏi bác sĩ.

“Trừ phi máy móc hỏng, bằng không bọn họ tuyệt đối bình thường.” Nói rồi, bác sĩ rời đi.

“Miêu Nhi, đặt bẫy nhỉ? Đặt thế nào đây?” Bạch Ngọc Đường hăng hái.

“Chúng ta không ra mặt.” Triển Chiêu mỉm cười, “Có diễn viên hỗ trợ.”

“Diễn viên?” Bạch Ngọc Đường tò mò. Đúng lúc đó, từ cuối hành lang, một nữ bác sĩ mặc blouse trắng đi tới, hai tay đút túi, lắc lư lại gần hai người. Bạch Ngọc Đường nhận ra, là em gái Mã Hán, Mã Hân.

“Anh em bảo các anh có chuyện muốn nhờ em giúp, nói đi.” Mã Hân thoải mái nói.

Triển Chiêu cười cười, “Bọn anh muốn nhờ em diễn kịch, đương nhiên bọn anh đã được viện trưởng cho phép… Em có đồng ý giúp không?”

“Không thành vấn đề.” Mã Hân nhún vai, “Muốn em làm gì?”

Triển Chiêu bảo Mã Hân ngồi xuống, đại thể nói với cả cô và Bạch Ngọc Đường kế hoạch của mình. Mã Hân nghe xong thì cươi ha ha, nói “Thú vị”.

“Vậy là em đồng ý giúp?” Bạch Ngọc Đường hỏi cô.

“Vâng ~~ Có thể. Nhưng mà có qua có lại, các anh cũng phải giúp em một chuyện!” Mã Hân có chút tinh nghịch nháy mắt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau: “Nói đi ~~”

“Các anh có biết chị Giai Di đang theo đuổi anh trai em chứ?” Mã Hân bất đắc dĩ nói, “Anh em hết thuốc chữa rồi, cho nên phải giúp thôi.”

Nghe Mã Hân nói xong, hai người đều không nhịn được cười, “Được, em nói xem, giúp thế nào?”

Mã Hân nhỏ giọng nói kế hoạch với hai người. Bạch Ngọc Đường một giây cũng không do dự, gật đầu đồng ý.

Hết giờ làm việc, vừa về đến nhà, Mã Hán đã… hắt hơi một cái rõ to.

Trong bệnh viện, Mã Hân bưng một khay kim loại, đi sau hai cảnh sát, vào phòng bệnh đặc biệt.

Một cảnh sát đưa Từ Á Đông rời đi, tới lánh ở một phòng khác. Trong phòng chỉ còn lại Ngô Khải, Mã Hân và nhân viên cảnh sát còn lại.

Ngô Khải bị còng trên ghế, vẻ mặt mơ màng nhìn người cảnh sát và Mã Hân, hỏi: “Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Vì sao tôi không nhớ gì hết.”

Người cảnh sát vẫn như tượng điêu khắc, vẫn đứng nguyên, Mã Hân một mình bận bịu, đại khái sau khoảng nửa giờ, cô bưng khay cùng với người cảnh sát ra ngoài, phớt lờ tiếng kêu của Ngô Khải, đóng cửa, khóa vào.

Sau đó hai người tới phòng bệnh của Từ Á Đông, đang sốt ruột chờ đợi.

Mã Hân đi vào, tiến hành hàng loạt kiểm tra với Từ Á Đông, sau đó cùng người cảnh sát ra ngoài, trong chớp mắt cửa đóng lại, người cảnh sát hỏi Mã Hân, “Bác sĩ, đầu óc nó có vấn đề thật?”

Mã Hân đáp, “Ừ… Anh nói đúng đấy, anh ta…” Nói tới đây, cửa đã bị đóng lại, sau đó không nghe thấy tiếng động nào nữa.

Lại nửa giờ nữa, Mã Hân và người cảnh sát kia lại quay lại phòng của Ngô Khải, đem vở kịch diễn ở phòng Từ Á Đông diễn lại.

Xong xuôi, Mã hân hỏi Triển Chiêu: “Thế nào?!”

Triển Chiêu gật đầu, “Diễn tốt lắm! Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục!”

Mã Hân vui vẻ rời đi, Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại đi tới, “Miêu Nhi, tôi vừa gọi điện cho Triệu Trinh, cậu ấy đồng ý giúp rồi. Đúng lúc tối nay Morris muốn tới chỗ cậu ta, chúng ta tối nay có thể hành động.”

“Được!” Triển Chiêu vỗ vai anh, nói, “Chúng ta đi ăn trước đi, ăn no, tối nay chuẩn bị giăng lưới!”

Chạng vạng, hai người tới nhà Triệu Trinh, nói kế hoạch tối nay với anh, cũng muốn hỏi anh vài chuyện về Morris. Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trốn trong tủ lớn tại phòng làm việc của Triệu Trinh, từ từ chờ Morris sa lưới.

Bạch Trì tắm rửa xong, sau khi ăn no ngủ kỹ, muốn tới cảnh cục lấy súng.

Sờ sờ khẩu súng trong túi, trong lòng mỹ mãn. Khi đi ngang qua siêu thị, cậu đi vào, do dự mấy lần, không biết có nên mua bí đao với hai cân sườn tươi không…

Cơ bản là muốn cảm ơn ~~ Bạch Trì mang theo bí đao và sườn heo, đi về phía nhà Triệu Trinh.

Hung thủ phi nhân loại

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi