SĨ QUAN ĐÀM THÂM YÊU

1.

Sau đó, tôi dẫn Đàm Ngộ về nhà, nhưng không báo trước với vố mẹ.

“Mẹ, con về rồi!”

“Xem con mang gì về cho mẹ này?” Tôi nhẹ giọng nói.

“Gì cơ? Con mang được thứ gì tốt về?” Mẹ tôi đang bận gì đó trong bếp nên không đi ra.

“Ha ha! Không ngờ đúng không, con tìm được con rể cho mẹ này!”

Tôi kéo cánh tay Đàm Ngộ đi tới trước cửa phòng bếp.

“Con bé chết tiệt này, nói cái gì…” Mẹ tôi gấp chiếc giẻ lau trong tay, nhìn về phía tôi sửng sốt một lát.

“Nhìn đi! Con rể đó!”

Tôi buông Đàm Ngộ ra, lùi về sau một bước, khoa tay múa chân bên cạnh anh.

“Mẹ, con là chồng của Nhĩ Nhĩ.”

“Lần này tới không biết mẹ thích gì nên con đã hỏi Nhĩ Nhĩ, mua ít đồ, mong mẹ sẽ thích.”

Đàm Ngộ trông có vẻ bình tĩnh, hừ, chẳng thú vị gì cả.

Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn chúng tôi mấy giây, “Được được được, mau ngồi đi.”

Đàm Ngộ ngồi trên ghế sô pha, mẹ tôi kéo tôi sang một bên, “Nó nói nó là chồng của con?”

“Dạ, hợp pháp.” Tôi cầm quả cà chua bi trên bàn bỏ vào miệng.

“Cái con bé chết tiệt này!”

“Mẹ, không phải mẹ giục con à?”

“Đương nhiên đây không phải là giận dỗi, anh ấy rất tốt, nếu không con đã tìm anh ấy từ lâu rồi.”

“Mẹ giục con chứ không bảo con kết hôn nhanh thế.”

“Mẹ chỉ sợ con khổ thôi.”

“Không sao đâu, con gái mẹ vẫn ổn.” Tôi cà ;ơ phất phơ.

Sau đó mẹ nói với tôi rất nhiều, kinh nghiệm của bà và lời khuyên của bà đều nói cho tôi biết.

Lần này tôi không cảm thấy mẹ cằn nhằn nữa mà thấy ấm áp.

“Mẹ cũng không nói nhiều nữa, có chuyện gì nhớ nói cho mẹ biết, đừng để mình chịu thiệt.”

Tôi nhìn mái tóc đen trên đầu mẹ, ôm chặt lấy bà, “Con biết rồi, mẹ yên tâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi