SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Phụt!”
Người phụ nữ phun ra một bãi máu đen, máu bắn tung tóe trên sàn của phòng thí nghiệm.

Giày và quần của một vị giáo sư già bị máu bắn lên cả mảng.

Vị giáo sư đó lập tức nổi điên: “Làm cái trò gì đấy hả!”
Ông ta giận dữ nhìn xuống quần mình, nhìn vệt máu đen thẫm loang lổ, cơn giận thực sự như sắp bùng nổ tới nơi rồi.

Thế nhưng nghĩ tới việc bản thân là một người làm nghề y, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều những người khác đang vây quanh quan sát, ông ta cũng không thể xông tới trút giận lên người phụ nữ đó.

Ấy thế là, ông ta bèn trút hết lửa giận lên người Thẩm Lãng.

“Cậu làm gì thế hả? Bệnh nhân bị cậu điều trị tới mức nôn ra máu rồi kìa! Cậu thế này là đang giết người đấy!”
Sau lời kích động của ông già này, những người còn lại trong phòng cũng dựa vào việc nữ bệnh nhân kia nôn ra máu để gây ầm ĩ và làm lớn chuyện.

“Quả nhiên là không ngoài dự đoán của tôi mà, thằng nhóc này sắp gây ra họa lớn rồi ha ha ha, châm cứu cho bệnh nhân kiểu gì mà khiến người ta hộc máu luôn rồi!”
“Cái này gọi là cá không ăn muốn cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư, thằng nhóc này gây chuyện lớn rồi!”
“Mọi người cũng nhìn thấy cả rồi đấy, chuyện này không hề liên quan gì đến Đại học Nam Phong chúng tôi nhé, thằng nhóc này là nhân viên ngoại lai, không phải người của bệnh viện chúng tôi!”
“Thật đáng tiếc cho bệnh nhân đó, nếu như không để thằng nhãi này châm cứu mà tới bệnh viện lớn điều trị thì có lẽ sẽ không có thảm cảnh như hiện giờ!”
Ngay lúc này, Thẩm Lãng chỉ cười khẩy.

“Đám người dốt nát như các ông thì hiểu cái gì chứ, máu màu đen này là máu bên trong nội tạng của bệnh nhân, tôi đã dùng vô cực thần châm để châm cứu vào huyệt thận du và huyệt mệnh môn của cô ấy, sau đó lại dùng vô cực thần châm để đả thông huyệt thiên đột và huyệt hoa cái, giúp cô ấy có thể đẩy hết khí độc và máu bẩn ở vùng thận lên trên, rồi phun ra từ miệng.


Máu này có màu đen, điều đó chứng tỏ rằng, tôi đã lọc sạch được máu bẩn và khí độc bên trong thận của cô ấy!”
Sau khi đã châm cứu xong, người phụ nữ cũng đã phun ra được máu độc, Thẩm Lãng bắt đầu rút kim châm.

Lúc này, giáo sư Tào Côn và giáo sư Quan Chi Danh đều đồng thời nhìn theo những cử chỉ của anh.

“Cậu… Cậu châm cứu xong rồi đấy à? Việc châm cứu không phải chuyên môn của cậu, cậu đừng có mà làm liều!”
Quan Chi Danh nhìn Thẩm Lãng, nhân lúc ông ta và Tào Côn còn đang tranh cãi, anh đã nhanh chóng châm cứu nốt phần còn lại, sau đó thu dọn kim châm.

Trong lòng ông ta, ngoại trừ sự ngỡ ngàng không thể tin nổi, còn có thêm tâm trạng vô cùng phức tạp.

Còn về việc, đó rốt cuộc là tâm trạng phức tạp gì, bản thân Quan Chi Danh là người hiểu rõ nhất, có điều ông ta sẽ không dễ dàng biểu lộ ra ngoài, dù sao thì nó cũng liên quan tới góc khuất của một con người.

“Nên châm cứu như thế nào, còn tới lượt ông dạy à.

Từ khi lên năm tuổi tôi đã bắt đầu tiếp xúc với vô cực thần châm, việc châm cứu không hề có quy tắc cố định nào cả, đây mới gọi là cảnh giới cao nhất của châm cứu, ông căn bản không hiểu được!”
Thẩm Lãng chắc chắn có tư cách dạy dỗ Quan Chi Danh, nếu xét về phương pháp châm cứu thì ở trước mặt anh, Quan Chi Danh chả là cái thá gì cả!
Bị Thẩm Lãng nói cho một trận, Quan Chi Danh bỗng chốc cảm thấy đây là một sự sỉ nhục nặng nề.

Giống như thể một bề trên đức cao vọng trọng đang dạy dỗ một đàn em ngu ngơ dốt nát.

“Cậu nói linh tinh cái gì đấy hả? Cậu hãy giải quyết xong cái mớ hỗn độn này rồi hẵng nói chuyện với tôi!” Quan Chi Danh cũng cảm thấy lần này Thẩm Lãng đã gây ra chuyện lớn thật rồi.

Ông ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn ra, vừa rồi khi tiến hành châm cứu, Thẩm Lãng đã mắc phải rất nhiều lỗi sai cơ bản, cố ý bày vẽ giở trò, khiến cho bệnh nhân phải chịu khổ.


Nhưng vào giờ phút này, giáo sư Tào Côn lại đứng trầm ngâm ngây ngốc.

“Vô cực thần châm?” Tào Côn mở to hai mắt, dường như vừa nghĩ ra điều gì đó.

Ông ta đã từng nghe nói đến vô cực thần châm, nhưng cũng chỉ là nghe một vị tiền bối già kể lại, chứ trước giờ chưa từng gặp mặt và tiếp xúc trực tiếp với truyền nhân của vô cực thần châm.

Mà vừa rồi khi Thẩm Lãng nói rằng anh đã sử dụng vô cực thần châm, giáo sư Tào Côn bỗng chốc sững người.

“Lão Côn, ông làm sao thế? Biểu hiện của ông không ổn cho lắm.


Quan Chi Danh nhìn biểu hiện khác thường trên mặt Tào Côn, trong lòng đầy nghi ngờ khó hiểu.

“Vô cực thần châm, cậu thật sự đã dùng vô cực thần châm sao? Chính là vô cực thần châm trong truyền thuyết đó à?”
Giáo sư Tào Côn không hề đáp lại Quan Chi Danh, cả người ông ta run rẩy kích động chất vấn Thẩm Lãng.

“Đương nhiên rồi, nếu như tôi không sử dụng vô cực thần châm thì người phụ nữ này cũng không được chữa khỏi đâu.

” Thẩm Lãng thẳng thắn trả lời câu hỏi đầy kích động của Tào Côn.

Khi nói ra câu này, anh đã hoàn toàn chữa khỏi cho nữ bệnh nhân, lại một lần nữa dấy lên nghi vấn trong lòng của rất nhiều người.


Âm thanh chất vấn giống như sóng nước thủy triều, cứ từng câu từng câu dồn dập.

Tuy nhiên, không đợi Thẩm Lãng kịp trả lời, Tào Côn đã đứng giữa đám đông, ông ta giơ tay làm động tác ra hiệu cho mọi người dừng lại.

“Không! Không! Không!”
“Nếu như vừa rồi cậu ta dùng vô cực thần châm, vậy thì bệnh của người phụ nữ này, tỷ lệ chữa khỏi lên tới 90%, không đúng, phải là 100%, 100% trị khỏi!”
Giáo sư Tào Côn nói bằng giọng điệu vô cùng kích động.

Những lời này của ông ta khiến những người đang nghi ngờ Thẩm Lãng đều phải trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Quan Chi Danh mặt đầy ngờ vực, thậm chí ông ta còn cảm thấy Tào Côn trước mặt dường như đã biến thành một con người khác, một con người hoàn toàn xa lạ.

“Lão Côn à, ông như vậy là sao? Thực sự không giống với ông thường ngày!”
Lão Côn mà Quan Chi Danh biết là một người vô cùng lý trí, là một người trí thức gặp chuyện gì cũng không hoang mang hoảng loạn.

Vậy mà giờ phút này, lời nói cử chỉ của lão Côn đều vô cùng tùy tiện, không hề thận trọng suy nghĩ trước khi nói, thậm chí khi ông ta nhắc đến “Vô cực thần châm”, sự kích động lên tới đỉnh điểm, giống như một người thần kinh không được bình thường.

Quan Chi Danh cảm thấy con người này quá khác so với lão Côn mà ông ta quen biết, lão Côn của hiện tại không còn lý trí, ngược lại còn rất điên cuồng kích động.

Đến lúc này, lão Côn cũng đã ý thức được hành động vừa rồi của bản thân thực sự có hơi kích động, nói năng quả thực là bậy bạ điên rồ.

Ông ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, cố gắng để vẻ mặt khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu, thế nhưng trong lòng ông ta vẫn không cách nào kiềm chế được cơn kích động.

Người khác không biết, nhưng ông ta biết rất rõ, vô cực thần châm có ý nghĩa như thế nào.

Đây là phương pháp châm cứu cổ xưa đã thất truyền từ lâu trong giới đông y, nếu xét về mức độ quý hiếm thì còn khó có hơn thuật bắt mạch rồng bay gấp nhiều lần!

Tào Côn đã từng nghe các cụ già trong dòng tộc kể về truyền thuyết liên quan tới vô cực thần châm.

Năm đó khi vô cực thần châm vừa ra đời, nó đã gây chấn động cả giới đông y.

Hơn nữa còn lưu truyền giai thoại: “Cứu sống người đã cận kề cõi chết, tưởng xương trắng rồi lại hóa thịt da.


Tuy nhiên vào thời điểm đó, các phương tiện truyền bá thông tin còn chưa phát triển, hầu hết đều chỉ được truyền miệng, không giống như ngày nay, chỉ cần đăng lên Instagram là sẽ có thể truyền tin đi rộng rãi.

Vậy nên Tào Côn cũng không biết vô cực thần châm này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Những chuyện có liên quan tới giới đông y năm đó, ông ta cũng chỉ có thể nghe được những thông tin lắt nhắt rời rạc từ ông cụ gần một trăm tuổi vẫn còn sống trong dòng tộc.

Nhưng vô cực thần châm này chắc chắn hiếm thấy hơn thuật bắt mạch rồng bay.

Những truyền thuyết mà Tào Côn từng nghe nói, cũng đã là chuyện của bảy, tám năm về trước, khi ấy sư phụ của Thẩm Lãng là Triệu Linh Xu vẫn còn chưa ra đời, đó là câu chuyện của sư tổ.

Lúc này đây, Tào Côn đã điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, ông ta đi tới trước mặt nữ bệnh nhân, sau đó đặt đầu ngón tay lên vùng kinh mạch của cô ấy.

Ngay sau đó, đôi lông mày đang nhíu chặt của ông ta đã nhanh chóng giãn ra.

“Mạch tượng ổn định, không khác gì so với người bình thường!”
Tào Côn không giấu được sự phấn khích, ông ta không thể ngờ được rằng, ngày hôm nay lại thực sự được chứng kiến vô cực thần châm.

Chỉ đáng tiếc là lúc nãy đang tranh cãi với Quan Chi Danh, khiến cho ông ta không thể quan sát kĩ từng bước Thẩm Lãng tiến hành châm cứu, hiện giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi!
Nếu như có thể tận mắt chứng kiến quá trình vô cực thần châm vận hành, vậy thì cả đời ông ta cũng không còn gì tiếc nuối!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi