SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Tào Côn biết những người ăn Khiên Cơ Dược này đều đã bỏ mình, không còn đường cứu vãn, cho dù nhân viên y tế chạy tới thì cũng sẽ tuyên bố tử vong.
Lúc này, Tào Côn chú ý thấy Quan Chi Danh còn chưa chết, miệng còn đang co giật.
“Cậu Thẩm, cậu có biết lão Quan trúng độc gì không?” Tào Côn nhanh chóng hỏi.
Khi thấy Quan Chi Danh vẫn còn một tia hy vọng, trong lòng Tào Côn rất sốt ruột.
Thẩm Lãng không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là Đoạn Tràng Thảo.

Lúc trước tôi đã bảo mấy lần rồi, đó là Đoạn Tràng Thảo, nhưng ông ta muốn chứng minh mình đúng nên cố tình ăn nó, quả thực là tự tìm chết!”
Thẩm Lãng rất cạn lời.

Mấy lão già này cứ thích mã hậu pháo.

Hiển nhiên Đoạn Tràng Thảo không phải là loại độc dược có thể giải quyết dễ dàng.
“Thì ra đúng là Đoạn Tràng Thảo! Sao lại nhầm chứ, tại sao thuốc của học viện chúng ta đều bị nhầm lẫn?!” Tào Côn là viện trưởng nên rất phiền não.

Bây giờ ông ta còn chưa rõ tại sao lại xuất hiện những loại thảo dược kịch độc này.
“Cậu Thẩm, Đoạn Tràng Thảo có thể giải bằng Tình Hoa không?” Đầu óc Tào Côn cũng rối bời, suy nghĩ trở nên lộn xộn.

Không biết ông ta nghe ai nói rằng độc tính của Đoạn Tràng Thảo có thể giải bằng Tình Hoa, đó gọi là lấy độc trị độc, cho nên vào lúc cấp bách này, ông ta mới buột miệng nói như vậy.
Nghe vậy, Thẩm Lãng cười lạnh lùng: “Đương nhiên là không được!”
Có một truyền thuyết về Đoạn Tràng Thảo, cũng như Khiên Cơ Dược, mỗi loại độc dược nổi tiếng đều có một truyền thuyết.


Đoạn Tràng Thảo nổi tiếng ở chỗ Thần Nông vĩ đại trong truyền thuyết sau khi đã nếm bách thảo thì cuối cùng chết vì Đoạn Tràng Thảo.

Trong văn hiến ghi lại, Đoạn Tràng Thảo chính là cây lá ngón thuộc họ mã tiền, biệt danh là câu vẫn.

Mà Đoạn Tràng Thảo theo lời Thẩm Lãng cũng có ý đó.
Câu Vẫn, Khiên Cơ Dược cùng Hạc Đỉnh Hồng được gọi là ba loại độc dược thượng cổ.
Còn chuyện đám lão già kia tại sao lại nhầm Đoạn Tràng Thảo với kim ngân hoa thì là vì hoa của Đoạn Tràng Thảo rất giống với kim ngân hoa.

Ngoài ra, thân dây và rễ của Đoạn Tràng Thảo rất tương tự như cây đào lông, cho nên hằng năm đều có báo chí đăng tin về những trường hợp trúng độc vì ăn nhầm Đoạn Tràng Thảo.
Độc tính của Đoạn Tràng Thảo chủ yếu do nhiều loại kiềm sinh vật gây ra, trong đó bao gồm cả mấy loại kiềm Câu Vẫn, chúng có độc tính thần kinh rất mạnh.

Khi trúng độc, hệ tiêu hóa, hệ thống tuần hoàn và hệ hô hấp sẽ phản ứng dữ dội, ruột sẽ bị đen và dính vào nhau, nhưng không thật sự bị đứt ruột.

Bệnh trạng trúng độc bao gồm đau bụng dữ dội, miệng sùi bọt mép, con ngươi tan rã, cơ gân vô lực, cuối cùng trái tim sẽ suy kiệt mà chết.

Hơn nữa khi trúng độc Đoạn Tràng Thảo thì không có thuốc giải độc đặc hiệu, chỉ có thể chữa trị đúng bệnh cùng thanh lọc máu.
Độc dược không giải được mới được gọi là kịch độc.

Đoạn Tràng Thảo được xưng là “Ba độc dược thượng cổ” không phải là hư danh.

Những loại độc dược này thường được tô vẽ thêm sắc thái bí ẩn, nhưng đừng dễ dàng đụng vào chúng.
Trong “Thần Điêu Hiệp Lữ”, cao tăng Thiên Trúc dùng Đoạn Tràng Thảo để giải độc Tình Hoa chỉ là bịa đặt.

Làm vậy sẽ chỉ khiến bệnh nhân trúng cả hai loại độc, bác sĩ sẽ càng khó cấp cứu hơn.

Lấy độc trị độc ư? Toàn là chém gió.

Lấy độc trị độc cũng phải chú ý khoa học, không phải bạ đâu dùng đấy.
Tình Hoa còn được gọi là cà độc dược, hay là Mạn Đà La.

Mạn Đà La chứa những kiềm sinh vật như Scopolamine, Anisodamine cùng Atropine vân vân… trong đó Scopolamine có tác dụng mạnh nhất lên trung khu thần kinh, có khả năng ức chế trung khu cực mạnh, có thể trấn tĩnh thôi miên, cũng có thể chí mạng.
Đoạn Tràng Thảo với Tình Hoa đều chứa kiềm sinh vật, sao có thể tạo ra hiệu quả lấy độc trị độc? Ai bảo y cổ truyền không có khoa học, là mê tín? Y cổ truyền vốn chính là khoa học! Chẳng qua y cổ truyền với tây y đều có lý luận và hệ thống riêng biệt, không thể thần thánh hóa bất cứ một bên nào.

Nhưng thân là người nước Hạ, những thứ cha ông để lại thì xứng đáng truyền thừa.
Thẩm Lãng cũng là người thừa kế.

Y thuật của anh được thành lập trên cơ sở khoa học.
“Cậu Thẩm, rốt cuộc không được là thế nào? Tình Hoa thật sự không thể giải được độc tính của Đoạn Tràng Thảo sao?” Tào Côn vội hỏi.

Thẩm Lãng lười giải thích với Tào Côn.

Xem ra y thuật của truyền nhân y cổ truyền vẫn chênh lệch rất lớn với truyền nhân của Thần Y Môn là anh đây.

Cũng không biết là vì Tào Côn đã lớn tuổi hay là tại sao, hoặc là vì ông ta gặp phải sự cố quá lớn này nên bây giờ đầu óc mới rối bời.
“Tôi nói không được tức là không được.

Bây giờ không phải là lúc tôi giải thích với ông, nếu muốn Quan Chi Danh sống sót thì hãy mau chóng rửa ruột, thúc nôn cho ông ta.

Bây giờ trong phòng thí nghiệm không có thuốc đặc hiệu gì, vậy thì chờ xe cấp cứu chạy đến.

Ông ta chỉ mới trúng độc không lâu nên cấp cứu thì vẫn còn kịp, đương nhiên điều đó không có nghĩa là ông ta có thể thoát khỏi nguy hiểm.”
Thẩm Lãng có gì nói đó, sẽ không kiêng dè, không không sợ Tào Côn biết chuyện thì ghi thù mình.

Anh không cần phải để ý tới cảm thụ của Tào Côn.

Chẳng lẽ truyền nhân của Thần Y Môn mà còn không thể nhăn mặt với truyền nhân của y cổ truyền tầm thường hay sao?
“Hả? À… Vâng, tôi sẽ làm theo lời cậu nói ngay, tranh thủ hết thảy thời gian.”
Tào Côn ngẩn người, sau đó gật đầu như gà mổ thóc.

Bây giờ ông ta chỉ có thể tin Thẩm Lãng, đầu óc ông ta đã rối loạn.

Mặc dù ông ta từng trải qua không ít sóng gió, song lúc này ông ta đã không thể bình tĩnh được nữa.
“Được rồi, ông đừng nhiều lời nữa.

Nếu muốn ông Quan sống sót thì đừng dong dài.” Thẩm Lãng lạnh giọng đáp.
Nói thật, Quan Chi Danh vẫn có cơ hội tỉnh lại, chung quy ông ta vừa ăn Đoạn Tràng Thảo xong thì phát tác, không giống như những người kia, ăn Khiên Cơ Dược một lúc mới phát tác.


Quan Chi Danh vẫn còn cơ hội, chẳng qua cơ hội này không phải là trăm phần trăm, còn phải xem vận mệnh của ông ta.
Cuộc tỷ thí không có khả năng tiếp tục tiến hành nữa, đương nhiên cũng không cần so đấu, cao thấp đã rõ, Thẩm Lãng thắng chắc.

Cả học viện y Nam Phong rộng lớn này không một ai là đối thủ của Thẩm Lãng.

Đám giáo sư may mắn còn sống sót cũng sẽ coi Thẩm Lãng như thần tượng mà sùng bái.
Có điều trải qua chuyện này, học viện y của đại học Nam Phong cũng bị tổn thất nặng nề, liên tục thiệt hai hai mươi mấy giáo sư, có thể nói là tai nạn khủng khiếp, nhưng cũng chẳng thể trách ai được, chỉ có thể trách họ thực lực không đủ còn không khiêm tốn, cuối cùng tự hại chết mình.
Đồng thời, nguyên nhân dược thảo kịch độc xuất hiện ở hiện trường cuộc thi cũng đã được điều tra rõ.

Thì ra là có ông giáo sư đang nghiên cứu giá trị sử dụng của Khiên Cơ Dược và Đoạn Tràng Thảo, bởi vì hai loại thảo dược này cũng có thể chữa bệnh, nếu nắm chắc mức độ thì cũng có thể sử dụng.

Mà giáo sư này đã già rồi, bởi vì nhất thời qua loa nên mới bỏ hai loại thảo dược kịch độc này vào ngăn tủ của dược thảo khác, hơn nữa Đoạn Tràng Thảo rất giống với kim ngân hoa, cho nên trợ lý mới không phát hiện.

Thế là gây ra thảm kịch này.
Đương nhiên, mấy đương sự chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm.
Ba ngày sau, Quan Chi Danh tỉnh lại.

Ông ta mời Thẩm Lãng vào phòng bệnh bệnh viện, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng.

Cái quỳ này có ý nghĩa rất lớn lao..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi