SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Anh ấy gì? Ai tới? Bạn của con hả?” Lăng Vân nghi hoặc nhìn con gái Lăng Sương Nguyệt.
Lăng Sương Nguyệt lắc đầu: “Không có gì.

Con cũng không biết nên nói thế nào nữa, hiện tại còn chưa phải là bạn bè.”
Vừa rồi, Lăng Sương Nguyệt lơ đễnh liếc nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lãng, khi đó Thẩm Lãng đi ra từ quán café đối diện, vừa lúc bị Lăng Sương Nguyệt thấy.

Chẳng qua Lăng Sương Nguyệt không biết hai người có được coi là quen biết nhau, có phải là bạn bè không.

Dù sao lúc trước, hai người cũng chỉ trò chuyện mấy câu ở bữa tiệc nhà họ Lý Vân Thành mà thôi, chứ không nói chuyện quá nhiều.

Mặc dù Lăng Sương Nguyệt đã tặng Thẩm Lãng chiếc đàn cổ ngàn năm Cửu Tiêu Hoàn Bội, nhưng đó là vì hứa hẹn lúc trước, nếu ai có thể đàn nó thành khóc thì sẽ tặng nó cho người đó, kết quả là Thẩm Lãng đã đàn thành công, hơn nữa còn biểu diễn xuất sắc, khiến Lăng Sương Nguyệt rất kinh diễm, chỉ nhìn không thể không ca ngợi, lúc này mới quyết định tặng “Cửu Tiêu Hoàn Bội” cho Thẩm Lãng.

Nhưng hai người không thể coi là bạn bè, thậm chí còn chưa chính thức quen biết nhau.
Thấy bên cạnh Thẩm Lãng có một cô gái vóc dáng thướt tha, Lăng Sương Nguyệt phỏng đoán có lẽ Thẩm Lãng đang đi dạo phố với bạn gái, cho nên không đi ra quấy rầy.
“Sao vậy Nguyệt Nguyệt? Hình như con có tâm sự.” Lăng Vân hỏi.
“Không có đâu bố, con không sao, chúng ta đi nghỉ thôi.” Lăng Sương Nguyệt khẽ lắc đầu.
Thẩm Lãng ra khỏi quán café thì kêu 9526 đi đón Thi Thanh Thanh tan học.

Sau đó anh tới Kỳ Trân Các một mình, đi gặp đại sư huynh.

Sư phụ anh là Thôi Lão Quỷ đã vân du bên ngoài, không biết tung tích, hiện tại Kỳ Trân Các do đại sư huynh cai quản.

Trước khi đến, Thẩm Lãng đã gọi điện thoại cho đại sư huynh.
Giang Nam, dưới cảnh khu Nam Sơn có một kiến trúc cổ kính, đó là tòa nhà ba tầng phỏng theo thời nhà Tống, được xây dựng bằng gỗ và đá xanh.

Nơi này chính là Kỳ Trân Các, nơi giám định đồ cổ quyền uy ở Giang Nam.

Phàm là những ai tới du lịch cảnh khu Nam Sơn đều sẽ trải qua kiến trúc giả cổ này, nói nó là thánh địa của giới đồ cổ Giang Nam cũng không quá mức.
Lúc này, trước cửa Kỳ Trân Các có một người đàn ông mập mạp hàm hậu đang đứng nghênh đón ở cửa.

Tên mập này khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt có vết sẹo mụn, lúc cười sẽ híp mắt, có sức tương tác rất mạnh.

Người này chính đại đồ đệ của Thôi Lão Quỷ, cũng là đại sư huynh ở Kỳ Trân Các của Thẩm Lãng.
“Tiểu sư đệ, cuối cùng cậu cũng tới thăm sư huynh rồi.

Đã lâu không gặp, sư huynh nhớ cậu lắm!” Khi thấy Thẩm Lãng, đại sư huynh lập tức nghênh đón.
“Đại sư huynh, tôi cũng nhớ anh, cho nên làm việc xong thì tới thăm anh luôn đây.” Thẩm Lãng nói.
“Tiểu sư đệ mau vào đây ngồi đi, để sư huynh nhìn xem cậu cao hơn chưa.” Đại sư huynh cười tủm tỉm nói.
“Đại sư huynh, tôi đã 23 rồi, cũng chỉ cao 1m82 thôi.

Tôi nhớ rõ lúc rời khỏi sư môn thì đã cao chừng này rồi, mấy năm nay cũng không cao hơn đâu.” Thẩm Lãng vừa nói vừa đi theo đại sư huynh vào Kỳ Trân Các.
Hai sư huynh đệ đã hơn bốn năm không gặp, sau khi gặp mặt hàn huyên mấy câu, rồi vào trong ngồi uống trà ôn chuyện.

Lần này trò chuyện mất hơn nửa ngày, thậm chí còn chưa trò chuyện đủ, đúng là lâu quá không gặp nhau nên có rất nhiều lời muốn nói.
Trò chuyện một hồi thì nói tới chuyện giấy chứng nhận giám định của Kỳ Trân Các bị làm giả.
“Tiểu sư đệ, anh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.

Giấy giám định chứng nhận của chúng ta thì sao có thể bị làm giả chứ? Nếu chữ viết của anh với con dấu nổi của sư phụ cũng bị làm giả thì chứng minh đối phương là cao thủ làm giả.” Đại sư huynh nghiêm túc nói.
Nói thật, Thẩm Lãng chư bao giờ nghi ngờ đại sư huynh.

Bởi vì anh biết rõ nhân phẩm của đại sư huynh.

Đại sư huynh không có khả năng làm giả.


Không thì sư phụ Thôi Lão Quỷ sẽ không có khả năng giao Kỳ Trân Các cho đại sư huynh, còn mình thì vân du tứ hải.

Hơn nữa nay đại sư huynh đã tiếp nhận Kỳ Trân Các, thu nhập rất khả quan, thực sự không có lý do gì để làm hàng giả.
Thẩm Lãng nói: “Đại sư huynh, giới làm hàng giả cũng không phải là không có cao thủ như vậy.

Trong ngành chúng ta còn có không ít cao thủ làm giả, rất nhiều tranh chữ và đồ sứ bị làm giả hầu như không có tì vết, có thể nói là thiên y vô phùng.

Nếu chữ viết của anh và con dấu nổi của sư phụ bị đối phương nghiên cứu thấu triệt thì cũng không phải là không có khả năng không bị làm giả.”
Trong thế giới hiện thực có một ít cao thủ ẩn thế, họ đều có tuyệt kỹ, đại ẩn ẩn vu thị.

Có những thủ đoạn làm giả được tổ tiên truyền lại, thủ đoạn rất cao siêu.

Thân là đệ tử của Kỳ Trân Các, đương nhiên cũng rất am hiểu về thủ đoạn làm giả.

Sư phụ Thôi Lão Quỷ của họ thậm chí còn chuyên dạy họ thủ đoạn làm hàng giả.

Ví dụ như “Giấu trời qua biển”, ví dụ như “Đổi trắng thay đen”, đó đều là những tuyệt kỹ làm giả cao nhất.
Thôi Lão Quỷ dạy cho các đồ đệ thủ đoạn làm giả không phải là muốn các đồ đệ bước lên con đường làm hàng giả, mà là muốn đánh bại kẻ làm hàng giả thì phải hiểu biết hàng giả trước đã.

Chỉ có nghiên cứu thấu triệt thủ đoạn làm giả thì tầm mắt của mình mới càng sắc bén hơn.
Đại sư huynh gật đầu, rất tán thành cách nói của Thẩm Lãng.
“Tiểu sư đệ, thực ra chỉ cần họ không bán đồ giả thì những thủ đoạn làm giả cao siêu kia có thể dùng để phục hồi văn vật bị hỏng, rất có ích đối với giới đồ cổ.

Nhưng nếu họ đã mượn danh nghĩa của Kỳ Trân Các chúng ta để giả danh lừa bịp, kiếm lợi ích lớn thì không thể để yên!” Đại sư huynh bày tỏ lập trường.
“Đúng vậy, có những tay nghề phục hồi, ví dụ như thủ đoạn phi kiều đăng tiên thì có thể dùng để phục hồi văn vật, nhưng nếu mượn danh nghĩa của Kỳ Trân Các để bán đồ giả, làm hỏng danh tiếng của Kỳ Trân Các, làm rối loạn thị trường đồ cổ thì chúng ta nhất định sẽ không bàng quan!” Thẩm Lãng cũng bày tỏ lập trường.

Lần này tới Giang Nam, anh sẽ vừa hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc, đồng thời cũng sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.

Anh muốn điều ra rõ xem đằng sau chuyện này có tồn tại chuỗi sản nghiệp tiêu thụ hàng giả khổng lồ hay không, sau đó nhổ cỏ tận gốc.
Kế tiếp, Thẩm Lãng và đại sư huynh cùng nhau bàn bạc đối sách.
“Đại sư huynh, chợ đồ cổ lớn nhất Giang Nam có phải là khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh không?” Thẩm Lãng hỏi.
“Đúng rồi, đó là khu phố đồ cổ mới được xây dựng, nhưng cũng đã hoạt động được nửa năm, hiện giờ đã trở thành khu phố có nhiều đồ cổ nhất, mức giao dịch thành công cao nhất Giang Nam.” Đại sư huynh đáp.
“Vậy thì bây giờ em sẽ tới khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh một chuyến.

Em nghĩ đó là nơi giao dịch đồ cổ nhiều nhất Giang Nam thì chắc chắn sẽ có chút dấu vết.” Thẩm Lãng nói.
“Có lý, có lẽ sẽ điều tra ra được gì đó.

Có gì cần anh giúp đỡ thì cứ việc nói.”
Hai sư huynh đệ đều muốn điều tra rõ chân tướng việc này.

Không thì danh dự của Kỳ Trân Các sẽ bị tổn thất nặng nề.
Hai người ăn nhịp với nhau, Thẩm Lãng lập tức lên đường, nửa tiếng sau đã tới khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh.
Khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh, nơi này cửa hàng đồ cổ mọc lên san sát nhau, hơn nữa các gia tộc có địa vị cao siêu trong giới đồ cổ Giang Nam cũng đã tiến vào nơi này.
Vừa đi dạo một lát, Thẩm Lãng đã bị thu hút bởi một bức tranh trước mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi