SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Nhưng việc làm ăn và kinh doanh vẫn phải tuân theo các quy tắc.
Nếu không, cho dù thế lực đứng đằng sau Thẩm Lãng có lớn mạnh đến đâu, có nhiều tiền hơn để cưỡng ép rót vốn vào, để bù đắp cho những sai lầm trong việc ra quyết định và chiến lược, như vậy nhìn tập đoàn có vẻ phồn vinh hưng thịnh nhưng về cơ bản thì lại là đang đi xuống dốc.
Một khi đã đi xuống dốc, thất bại của cả tập đoàn cũng chỉ còn là vấn đề về thời gian...
"Chủ tịch Thẩm, tôi biết ý của anh.

Trước mắt, tôi thấy có một số đối thủ cạnh tranh khác đã không còn nhiều hứng thú với mảnh đất này, vì vậy giá đất có khả năng cao sẽ giảm xuống." Từ Nghị nói.
"Cuộc đấu giá này tôi sẽ đi với cậu, tất nhiên người làm chủ vẫn là cậu, cho nên cậu hãy sắp xếp một chút…” Thẩm Lãng không phải không tin tưởng Từ Nghị, chỉ là anh muốn tự mình đi xem.
Từ Nghị thấy Thẩm Lãng muốn đi cùng mình tới buổi đấu giá, nhất thời anh ấy tỏ ra vẻ mặt không thể tin được.
Mặc dù Thẩm Lãng là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ, nhưng kể từ khi Tập đoàn này đến Thành phố Giang Nam, tất cả các sự kiện lớn nhỏ Thẩm Lãng đều rất ít khi xuất hiện.

Thậm chí bên ngoài còn có tin đồn là ông chủ thật sự của Tập đoàn Phi Vũ thực ra chính là Từ Nghị, chuyện này đã khiến cho Từ Nghị trở nên rất nổi tiếng ở Thành phố Giang Nam này.
Cá nhân Từ Nghị cũng đã năm lần bảy lượng đề nghị với Thẩm Lãng về việc anh nên lộ diện một cách thích hợp để đánh ta những tin đồn này.

Nhưng mỗi lần như vậy, anh ấy đều bị Thẩm Lãng từ chối, chuyện này ngược lại làm cho Từ Nghị sau này càng ra dáng một ông chủ.
Lần này Thẩm Lãng muốn xuất hiện cùng anh ấy tới buổi đấu giá, vì vậy Từ Nghị không khỏi bắt đầu hoài nghi về việc liệu anh ấy có nên chuẩn bị thật tốt cho chuyến đi lần này hay không? Để cho ngoài bộ người dân ở Thành phố Giang Nam này đều biết ông chủ thực sự của Tập đoàn Phi Vũ là ai.
"Cậu cũng đừng nghĩ lung tung nữa.


Tiêu điểm của tất cả mọi người trong buổi đấu giá này sẽ là cậu.

Còn tôi, cậu cứ coi như là tôi đến xem náo nhiệt là được rồi…” Thẩm Lãng giống như là có thể nhìn thấu tâm tư của Từ Nghị.

Anh nói xong liền lập tức đứng dậy rời khỏi văn phòng.
"Khụ… Đúng là chưa từng gặp một ông chủ như vậy…” Từ Nghị bất lực thở dài rồi tiếp tục vùi đầu vào những công việc dài vô tận.
Sau khi trời tối, Thẩm Lãng và Tư Nghị cùng nhau lên xe để chuẩn bị đi đến khu vực mới Tân Hải và xem tiến độ của dự án, nhân tiện kiểm tra tình hình xung quanh buổi đấu giá đất sắp tới.
Việc kiểm tra tình hình đất đai chuẩn bị được đấu giá nên được làm vào ban ngày thì sẽ thuận tiện hơn, nhưng nếu bọn họ lái xe đến đây vào ban ngày chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người đến đây xem.
Đến lúc đó, thông tin này bị truyền ra sẽ khiến Tập đoàn Phi Vũ vô cùng thụ động trong buổi đấu giá sắp tới.
Bóng đêm buông xuống, sau khi Thẩm Lãng và Từ Nghị đến địa điểm thì điện thoại di động của Thẩm Lãng đột nhiên vang lên.
Là Lưu Hổ gọi tới.
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Lãng hỏi.
"Cậu chủ Thẩm, tôi không thể nói một cách rõ ràng trong điện thoại được, cho nên bây giờ tôi có thể tới tìm anh được không?” Lưu Hổ nói.
Thẩm Lãng nhìn một mảnh đất trống trải xung quanh, trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên nói cho Lưu Hổ anh đang ở đâu, cho nên anh chỉ đơn giản nói: "Không cần, bây giờ tôi sẽ đi đến quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy."
Sau khi dặn dò Từ Nghị vài câu đơn giản, Thẩm Lãng lập tức rời khỏi khu vực mới Hải Tân.
Đến quán bar, sau khi Thẩm Lãng và Lưu Hổ gặp nhau, Lưu Hổ cầm vài bức ảnh lên rồi nói: "Tôi đã tra ra người đàn ông này rồi."

Thẩm Lãng nhận mấy hình ảnh đó.

Trong bức ảnh là ông chủ cửa hàng bán đồ lặt vặt mặc một bộ quần áo khi còn trẻ.

Điều này cũng giải thích tại sao trên tay Lý Mạc lại có một vết chai to và dày đến vậy.
Lưu Hổ tiếp tục nói: "Người đàn ông này được tên là Lý Mạc, nhiều năm trước anh ta là ông chủ trong thế giới ngầm ở Thành phố Giang Nam, nhưng khoảng một vài năm trở lại đây mẹ của anh ta bị giết, cũng kể từ đó anh ta đột nhiên biến mất, sau này thế lực của anh ta cũng dần dần sụp đổ."
“Lý Mạc? Thế giới ngầm sao?"
Thẩm Lãng đột nhiên nhớ tới, trước đó mình đã từng xem qua một vài tài liệu về các thế lực của Thành phố Giang Nam.
Trên tài liệu có một nhân vật gọi là "Mạc Sói", người này từng thống trị toàn bộ thế giới ngầm của Thành phố Giang Nam, ngay cả mười gia tộc giàu có và quyền lực nhất Giang Nam cũng phải rất kiêng kỵ người này.
"Lý Mạc, Mạc Sói?" Thẩm Lãng nhíu mày, nói với Lưu Hổ: "Cô ở Thành phố Giang Nam này lâu như vậy, chắc hẳn là đã từng nghe nói qua cái tên Mạc Sói rồi chứ?"
Lưu Hổ gật đầu, nói: "Cậu chủ Thẩm đoán không sai, Lý Mạc này chính là Mạc Sói năm đó.

Nghe đồn là sau khi mẹ của anh ta qua đời, anh ta đã rời khỏi Thành phố Giang Nam, nhưng cũng có tin đồn rằng anh ta đã bị kẻ thù giết chết.

Thật không nghĩ rằng nhiều năm như vậy, anh ta vẫn còn ở Thành phố Giang Nam này.”

"Mạc Sói, anh ta thật sự lợi hại như vậy sao?" Thẩm Lãng hỏi.
"Thành thật mà nói, nếu như không phải một vài năm trước đây, anh ta đã lui về ở ẩn thì tôi nghĩ rằng bây giờ trong thế giới ngầm của Thành phố Giang Nam chắc chắn sẽ không có thế lực khác, bao gồm cả tôi có thể phát triển một cách nhanh chóng đến như vậy." Lưu Hổ nói.
Vẻ mặt của Thẩm Lãng nhất thời kinh ngạc, ai mà lại có thể nghĩ tới, ông chủ của một cửa hàng bán đồ lặt vặt có một vẻ mặt hiền lành như vậy lại là Mạc Sói, người đã thống trị thế giới ngầm của cả Thành phố Giang Nam mấy năm trước!
Có thể lên đến vị trí của Mạc Sói năm đó thì tại sao lại muốn trở thành ông chủ của một cửa hàng bán đồ lặt vặt cơ chứ?
Nguyên nhân gì có thể khiến cho anh ấy từ bỏ giang sơn mà mình đã vất vả gây dựng chứ?
Phải biết rằng mặc dù lúc ấy Mạc Sói đi theo con đường của thế giới ngầm, nhưng với thế lực của Mạc Sói lúc đó, chỉ cần chuyển mình một cái là chắc chắn có thể đấu lại được mười gia tộc giàu có và quyền thế nhất của Giang Nam.
Lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên nghĩ đến cuộc nói chuyện với Lý Mạc đêm đó.

Lý Mạc từng nói anh ấy ở đâu đã lâu nên cảm thấy có chút lưu luyến nơi này.
Năm đó anh ấy đã không rời đi thì sao bây giờ lại muốn đi?
Hơn nữa còn chưa đến lúc ông ấy dự định rời đi thì anh ấy lại đột nhiên mất tích.

Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Lãng đã kết luận được Lý Mạc này chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.
"Có tra được anh ta hiện đang ở đâu không?" Thẩm Lãng hỏi.
Mặc dù giữa anh và Lý Mạc chỉ có giao tình là một gói thuốc lá, nhưng kể từ ngày đó khi Lý Mạc nói rằng anh ấy đã coi anh như là một người bạn, vậy thì những chuyện xảy ra sau này Thẩm Lãng cũng không thể mặc kệ.
Lưu Hổ lắc đầu, nói: "Tìm kiếm cả một ngày mà cũng không tìm ra tin tức gì.

Tôi chỉ nghe nói gần đây người của Vương Huy cũng đang hỏi thăm tin tức của Lý Mạc, nhưng cụ thể người ở đâu thì vẫn đang điều tra."
Sau khi Vương Huy mất một quân cờ là Lý Đại Hải cho nên đã nghĩ đến việc phải nhanh chóng xây dựng một con rối trong thế giới ngầm để kiếm lợi cho chính mình.

Lần này Vương Huy biết chỉ có cách tìm một người có khả năng mạnh mẽ thì anh ta mới có thể tránh được những việc giống như Lý Đại Hải.
Vì vậy, Vương Huy nghĩ tới Mạc Sói của Thành phố Giang Nam năm đó.
"Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Vương Huy.

Không phải mỗi tối anh ta đều đến hội quán võ thuật sao? Đúng lúc, tôi cũng muốn đến đó xem một chút.” Thẩm Lãng nói.
Vương Huy là cháu trai của Hoàng Chí Thành.

Những năm gần đây, anh ta làm trong lĩnh vực vật liệu xây dựng và kinh doanh công trường xây dựng, nhưng một người kiếm được tiền nhanh nhất thực sự là Vương Huy của hội quán võ thuật dưới lòng đất.
Đó là lý do tại sao sau khi Lý Mạc biến mất, Vương Huy lại sốt ruột muốn xây dựng một thế giới ngầm thành một con rối của riêng mình.
Bởi vì hội quán võ thuật nắm dưới lòng đất đó có một mặt là mang lại lợi ích to lớn cho Vương Huy, nhưng nó cũng mang lại sự bất ổn, hơn nữa Vương Huy cũng không muốn bản thân mình dính vào mớ rắc rối đó.
"Cậu chủ Thẩm, Vương Huy này cũng không phải là Lý Đại Hải.

Không nói đến nhà họ Hoàng ở sau lưng Vương Huy mà chỉ dựa vào một hội quán võ thuật dưới lòng đất của anh ta thôi cũng đã lôi kéo được không ít người.

Hơn nữa, bên trong đó cũng không thiếu cao thủ, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là không nên quá xúc động." Lưu Hổ nói.
"Lưu Hổ, lá gan của cậu sao lại càng ngày càng nhỏ như vậy chứ? Có phải cậu đã sống trong sự thoải mái quá lâu cho nên bây giờ đến lá gan cũng không có." Thẩm Lãng không vui nói.
Lưu Hổ sợ tới mức vội vàng khom lưng nhận lỗi, nói: "Không không… Cậu chủ Thẩm, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thuận miệng nói ra thôi chứ tôi không phải ý kia."
"Tốt nhất là như vậy!" Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi