SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Tiểu khu Nam An, 9526 đang đứng ở cửa khu phố.
Thấm thoát, Thẩm Lãng đã sống ở đây được một thời gian rồi quan sát tình hình xung quanh cũng tương tự.
Lần này, 9526 là dự định sắp xếp cho Thẩm Lãng trở về Trang viên Tống Nghị.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng lại từ chối không muốn trở về Trang viên Tống Nghị, anh vẫn muốn sống ở đây.
Theo lời của anh, nhịp thở của cuộc sống ở đây làm cho anh cảm thấy rất thoải mái.

Vì vậy so với Trang viên Tống Nghị cao cấp kia thì nơi này làm cho Thẩm Lãng cảm thấy mình đang sống trên trái đất.
"9526, chuyện lần trước tôi giao cho cô xử lý đến đâu rồi?" Trước khi đi vào cửa khu phố, Thẩm Lãng đột nhiên quay sang hỏi 9526.
"Chuyện này..." Vẻ mặt của 9526 có chút khó xử, nói: "Cậu chủ, tôi vẫn đang điều tra.

Cậu chủ cũng biết quốc gia Hoa Hạ này lớn như vậy, muốn tìm một người thật là giống như mò kim đáy bể."
Thẩm Lãng xua tay, anh cũng không có ý muốn trách cứ 9526.

Anh cũng biết nếu thầy Thi Bất Du đột nhiên mất tích thì đây chắc chắn không phải là một chuyện đơn giản.
"Cô về trước đi." Thẩm Lãng nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào bên trong tiêu khu.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng mặc một bộ đồ hoàn toàn mới, giày da hoàn toàn mới để chuẩn bị đi ra ngoài.
Bởi vì hôm nay là cuộc đấu giá đất khu vực mới Tân Hải.

Xuất hiện ở những tình huống như vậy, Thẩm Lãng biết anh vẫn nên mặc vest và đeo cà vạt.
Khi đi ra ngoài, Thẩm Lãng lại vô tình gặp Chu Nghiêm và Trương Tịnh Di.
Khi Chu Nghiêm nhìn thấy Thẩm Lãng thì cô ta chợt sửng sốt.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở trong quán bar hôm trước, hiện tại Chu Nghiêm không chỉ chán ghét Thẩm Lãng mà còn cảm thấy có chút sợ hãi với thân phận trong thế giới ngầm của Thẩm Lãng.

Nhưng khi Trương Tịnh Di nhìn thấy Thẩm Lãng mặc quần áo như vậy, hai mắt cô ấy lập tức sáng ngời, cô ấy nói: "Anh Thẩm, anh mặc thế này thật là đẹp.

Hôm nay ăn mặc chỉnh tề như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?"
Thẩm Lãng bị Trương Tịnh Di nói như vậy thì lại có chút ngượng ngùng, anh đưa tay sờ sờ lên trán rồi nói: "Ha ha… Cô cứ coi như là tôi đi xem mặt đi.”
Cả ba người cùng bước vào thang máy, bầu không khí chợt có chút kỳ lạ.
"Chu Nghiêm, cậu xem anh Thẩm mặc bộ đồ này nhìn thật thật là đẹp trai.

Nếu như tôi mà có bạn trai, tôi chắc chắn sẽ rất thích anh ấy mặc bộ đồ này mỗi ngày…” Trương Tịnh Di dùng vẻ mặt hâm mộ nói với Chu Nghiêm.
Chu Nghiêm liếc mắt nhìn bóng lưng của Thẩm Lãng, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu phải cẩn thận một chút, biết không? Nhìn người thì không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài."
"Tôi nghe nói sau khi trở về, Lý Lương bị bố của mình đánh đến nửa sống nửa chết." Thẩm Lãng đột nhiên nói.
Sắc mặt Chu Nghiêm lập tức thay đổi, cô ta không nói gì.
Nhưng Trương Tịnh Di lại có chỗ hiểu, có chỗ không hiểu lời nói của Thẩm Lãng và Trương Tịnh Di.

Cô ấy không biết tại sao Chu Nghiêm và Thẩm Lãng lại nói chuyện với nhau như vậy, vẻ mặt cô ấy có chút nghi ngờ nhìn Chu Nghiêm.
Thang máy nhanh chóng đi đến tầng một, trong nháy mắt, cánh cửa đã được mở ra.

Trong lòng Chu Nghiêm như bớt được một gánh nặng.
Cô ta vội vàng kéo Trương Tịnh Di nhanh chóng bước ra ngoài.

Còn Thẩm Lãng, anh cứ như vậy mà thong thả đi ra khỏi thang máy.
"Chu Nghiêm, cậu chậm một chút.

Bây giờ vẫn còn sớm mà, cậu đi nhanh như vậy làm cho tớ không theo kịp." Trương Tịnh Di thấy Chu Nghiêm kéo mình đi, nói.

Lúc này, Chu Nghiêm mới quay đầu nhìn lại.

Khi cô ta phát hiện thấy không còn bóng dáng của Thẩm Lãng, lúc này cô ta mới đi chậm lại rồi nói: "Là nhân viên mới, chúng ta vẫn nên đến công ty sớm hơn một chút mới tốt."
Lúc này, Trương Tịnh Di ôm lấy ngực mình mà thở hồng hộc nói: "Vậy cũng không cần chạy nhanh như thế.

Người nào không biết còn tưởng rằng cậu đang chạy trốn.

Chu Nghiêm, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"
"Không có gì, mau đi thôi, tớ phải cảnh cáo cậu lại một nữa.

Sau này cách xa Thẩm Lãng kia một chút.

Anh ta và chúng ta không phải là những người cùng đường.” Chu Nghiêm nói một cách cẩn thận.
"Cái gì mà không chung đường, vậy cậu thử nói xem anh Thẩm sẽ đi cùng đường với người nào? Còn có, vừa rồi anh ấy nói Lý Lương đã chuyện gì xảy ra.

Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu vậy?" Trương Tịnh Di nghi hoặc hỏi.

ngôn tình ngược
Chu Nghiêm nhìn trái nhìn phải rồi mới dám nói với Trương Tịnh Di: "Cậu đừng hỏi lung tung nữa, tớ nói cho cậu biết Thẩm Lãng này thân phận trong thế giới ngầm đó."
Trương Tịnh Di trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Ngày thường cô ấy đều nhìn thấy bộ dáng nho nhã của Thẩm Lãng, hơn nữa thái độ anh vẫn luôn rất dịu dàng, đâu giống như người trong thế giới ngầm.

"Sao mà cậu biết được..." Trương Tịnh Di hỏi.
"Dù sao tớ cũng sẽ không hại cậu đâu, nhanh lên xe buýt đi." Chu Nghiêm nói xong thì lập tức kéo Trương Tịnh Di đi lên xe buýt.
Ở hiện trường đấu giá, Từ Nghị và trợ lý đã đứng ở đó mà chờ từ sớm.

Khi bọn họ thấy Thẩm Lãng đến thì vội vàng đứng dậy đón tiếp.
"Chủ tịch Thẩm…”
Thẩm Lãng xua xua tay, nói: "Tôi không muốn để lộ thân phận, vì vậy hôm nay mấy người vẫn là chủ, không cần để ý đến tôi đâu."
Từ Nghị lập tức hiểu được ý tứ của Thẩm Lãng.
Nhìn sang những bên khác trong buổi đấu giá, anh thấy Vương Huy là người đại diện cho Hoàng Chí Thành và một số đại diện của các gia tộc giàu có khác, cũng đến tham gia buổi đấu giá, đang chào hỏi lẫn nhau.
Bọn họ không đến sớm để gặp những người trong Tập đoàn Phi Vũ.
Đối với mấy gia tộc giàu có bản địa này thì Tập đoàn Phi Vũ cũng chỉ là một người ngoài, gần đây có chút danh tiếng ở thành phố Giang Nam mà thôi.
Hơn nữa, tập đoàn này còn muốn cạnh tranh cơ hội phát triển dự án Khu vực mới Hải Tân với bọn họ, hành động này chính là một sự khiêu khích nghiêm trọng đối với họ.
“Người của Tập đoàn Phi Vũ tới rồi."
“Đi xem một chút đi.”
Nhìn mấy mấy vị đại diện cho các gia tộc giàu có mang một sắc mặt không mấy vui vẻ đi về phía mình, sắc mặt Từ Nghị cũng không kiêu ngạo, ngoài miệng anh ấy còn nở một nụ cười tự tin.
Cạnh tranh thương mại cũng không phải là một vụ đánh nhau giữa mấy tiên cô đồ, cho nên một số đại diện của mấy gia tộc giàu có đó cũng muốn đi tới để chào hỏi Từ Nghị.
“Giám đốc Từ, thật không ngờ khẩu vị của Tập đoàn Phi Vũ các người vẫn tốt như vậy.”
"Ăn dự án khu vực mới Tân hải rồi còn muốn phát triển ở những khu đất khác.

Tập đoàn Phi Vũ các người cũng không sợ ăn không nổi sao?"
"Tôi nghe nói, mảnh đất kia cũng không dễ ăn như vậy đâu.

Chỉ riêng việc tháo dỡ đã gặp rất nhiều khó khăn rồi, nếu làm không lại còn bị mất cả chì lẫn chài cũng nên."
"Ha ha, đến lúc đó Tập đoàn Phi Vũ mà phá sản, chúng ta còn phải cho Giám đốc Từ một suất cơm trưa.

Ở trang trại trong một cùng nông thôn của tôi đang thiếu nhân viên, Giám đốc Từ có hứng thú không?"
Mấy đại diện của những gia tộc giàu có này, mỗi người nói một câu mà như là bọn họ đang dội gáo nước lại xuống vậy.


Ngược lại Vương Huy lại không nói một lời, anh ta chỉ trốn sau lưng mấy người này để quan sát.
Từ Nghị nghe mấy lời giễu cợt của những người này thì lại tỏ ra vô cùng thản nhiên và ung dung.

Khóe miệng của anh ấy vẫn nở một nụ cười như cũ.

Không quan tâm đến hơn thu chính là điều mà Từ Nghị rèn luyện trong nhiều năm qua.

Đây cũng là nguyên nhân giải thích lý do vì sao Thẩm Lãng lại coi trọng anh ấy như vậy.
"Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, nếu các người cảm thấy bản thân không thể cạnh tranh không được lại Tập đoàn Phi Vũ chúng tôi thì có thể tiếp tục đứng ở đây chờ đến khi buổi đấu giá chấm dứt.

Sau đó, tôi sẽ mời các người ăn mừng cùng Tập đoàn Phi Vũ chúng tôi." Từ Nghị thản nhiên nói.
"Từ Nghị, anh thật điên rồ, cho dù ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ của anh đến cũng không dám nói chuyện với chúng tôi như vậy." Giám đốc Mã lạnh lùng nói.
Giám đốc Mã này là một giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Lương thị.

Lần này ông ta đến đây là để đại diện cho Tập đoàn Lương Thị.

Từ Nghị nhìn thoáng qua vị giám đốc đó một cái rồi khinh thường cười và nói: "Loại hạng mục nhỏ này, ông chủ của chúng tôi cũng không thèm đến tham gia.

Đến lúc đó, các người cũng đừng có câm như hến, có bản lĩnh thì gặp nhau ở buổi đấu giá hội."
Nói xong, mấy người Từ Nghị lập tức đi vào hội trường.
“Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!”
“Hôm nay chúng ta nhất định phải dạy cho Tập đoàn Phi Vũ này một bài học.”
“Tôi cũng không tin, khẩu vị của Tập đoàn Phi Vũ lớn như vậy mà lại có thể nuốt được một cái bánh ngọt lớn như thế.”
Đại diện của mấy gia tộc giàu có cũng vào hội trường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi