SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Hai mươi phút sau.

Các phòng riêng của khách sạn Lâm Hải đang trong tình trạng lộn xộn.

Một phòng riêng bị đổ đầy rượu, nước trên sàn, cốc đĩa cũng rơi khắp nơi trên sàn.

Sau khi Thẩm Lãng rời đi, Tạ Khôn cũng không ngăn cản bọn họ đánh nhau, thay vào đó ông ta hút một điếu thuốc và nhìn họ một cách thích thú.

Đợi đám người Lưu Phúc đánh mệt rồi liền dừng tay, Tạ Khôn mới chậm rãi phun ra một vòng khói nói: “Nếu đã đánh xong rồi thì nói đến chuyện bồi thường mấy ngày nay đi.


Lúc nghe thấy lời của Tạ Khôn, mấy người liền sửng sốt.

“Ông chủ Tạ, chuyện hôm nay hoàn toàn do tên lừa đảo Diệp Lan gây ra! ” Lưu Phúc giải thích.

Mã Ngọc cũng lập tức đứng dậy chỉ vào người Diệp Lan nói: “Diệp Lan lừa chúng tôi hai trăm triệu tiền sinh lễ, bây giờ hối hận khi kết hôn cùng ông chủ Lưu, chuyện này cô không thể trách chung tôi.


“Ông chủ Tạ, ông đừng nghe bọn họ nói linh tinh.

” Diệp Lan nói.

Mã Ngọc tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Diệp Lan nói: “Diệp Lan, hôm nay bà hại chúng tôi, không đền tiền bà đừng hòng có thể đi.



Vừa nghe đến chữ tiền, Diệp Lan tức giận nói: “Tiền thì không có, cậu còn tưởng nhà chúng tôi dễ bắt nạt sao? Bây giờ con gái tôi là! ”
Nó đến dây, Diệp Lan mới nhớ ra Chu Linh, nhìn xung quanh mới phát hiện Chu Linh và Thẩm Lãng không thấy đâu.

Lưu Phúc cười lạnh một tiếng nói: “Ngay cả con gái bà bà cũng lừa, con gái bà sợ rồi không nhận bà nữa, rời đi từ lâu rồi, đừng nói nhảm nữa, hôm nay bà không trả tiền thì đừng mong rời đi.


Nói xong Lưu Phúc và Mã Ngọc lại muốn nhào vào một lần nữa, Tạ Khôn nhìn thấy mấy người vô lý kia, bất lực cười nói: “Được rồi, còn nhào tới tôi không khách khí nữa đâu.


Giọng nói của Tạ Khôn vang vọng khắp căn phòng, Lưu Phúc Và Mã Ngọc đứng tại chỗ không dám bước lên một bước.

“Hôm nay tôi nể mặt Thẩm Lãng, tiền phòng tôi không cần bồi thường nữa, bây giờ mau thu dọn đồ của các người rồi cút đi.

” Tạ Khôn nói xong liền quay lưng rời khỏi phòng.

“Diệp Lan, hôm nay ở chỗ của ông chủ Tạ, tôi không so đo với bà, tốt nhất trong ba ngày bà phải trả tôi hai trăm triệu kia chúng ta sẽ không còn nợ nhau, nếu không đừng nói rằng nhà họ Lưu chúng tôi bắt nạt bà mẹ đơn thân như bà.

” Lưu Phúc nói xong cùng với Mã Ngọc rời khỏi phòng.

Mà lúc này Diệp Lan vốn không hề để Lưu Phúc vào trong mắt, nếu như là trước đây bà ta còn sợ thế lực nhà họ Lưu, bây giờ con gái bà ta Chu Linh có một người anh “Nhân vật lớn” ngay cả Tạ Khôn của huyện Lâm Hải cũng phải nể mặt, lại phải sợ nhà họ Lưu sao?
Trong lòng Diệp Lan đã có tính toán, ánh mắt chuyển động nhìn sang Chu Hạo nói: “Mau gọi cho chị của con, bảo nó qua đây, Chu Hạo sau này con hãy đối xử tốt với chị con chút.


Chu Hạo nghe thấy mẹ nói như vậy, đương nhiên hiểu ra ý của mẹ, gật đầu nói: “Mẹ, con biết rồi, con biết rồi! ”
Nói xong cầm điện thoại lên vào gọi cho Chu Linh.


Đã ở trên đường trở về thành phố Giang Nam cùng với Thẩm Lãng.

Lúc Chu Linh ngồi trong xe nhìn thấy cuộc điện thoại của em trai, cô ấy cau mày cúp máy.

“Sao em lại có một người em với một người mẹ như vậy chứ! ” Chu Linh nói.

Thành phố Giang Nam.

Thẩm Lãng đưa Chu Linh về phòng cho thuê rồi rời đi, anh biết lúc này Chu Linh cần bình tĩnh lại để suy nghĩ về chuyện sau này.

Có những chuyện chỉ có Chu Linh mới có thể giúp được chính mình, mặc dù thực lực của Thẩm Lãng đủ lớn để bảo hộ Chu Linh không bị chút những ủy khuất và tổn thương nào nhưng Thẩm Lãng lại không làm như vậy.

Chu Linh giống như một ngọn cỏ nhỏ, và Thẩm Lãng muốn Chu Linh trở thành một cây cao chót vót thay vì một bó hoa hồng trong vườn.

Trong văn phòng của Lưu Hổ tại quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy.

“Lưu Hổ, ở huyện Lâm Giang cậu có người thân không? Thẩm Lãng đột nhiên hỏi.

Lưu Hổ nghĩ một lúc lâu nói: “Cậu Thẩm, Lưu Hổ tôi đã lâu rồi không qua lại với người thân trong nhà, thật sự không nhớ rõ, sao đột nhiên anh lại hỏi tôi như vậy?”
Thẩm Lãng nhớ lại chuyện trong phòng ở huyện Lâm Hải, Lưu Phúc với Tạ Khôn gần như luôn nói đến một cái tên, anh không tránh khỏi có chút nghi hoặc.

“Tôi chỉ hỏi bừa thôi, có thể là trùng tên thôi.

” Thẩm Lãng nói.


Thấy Thẩm Lãng nói như vậy, Lưu Hổ cũng không nghĩ nhiều: “Cậu Thẩm, anh xem! Anh Mạc bao giờ mới đến tiếp quản?”
Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn Lưu Hổ, vẻ mặt của Lưu Hổ có chút do dự.

Vừa bước vào cửa Thẩm Lãng đã phát hiện bộ dạng ủ rũ của Lưu Hổ.

Lưu Hổ tiếp tục nói: "Gần đây, bên Vương Huy không biết đã dùng thủ đoạn gì việc xây dựng nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng đã bị bộ phận quản lý an ninh cho dừng lại, và một số nhà hàng và câu lạc bộ khác cũng được lệnh chấn chỉnh! Nếu không theo chỉ dẫn của anh Mạc từ trước, có lẽ ngay cả quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy cũng sẽ đóng cửa! "
“Vương Huy nhảy nhót không được mấy ngày đâu, Lý Mạc làm xong việc của mình sẽ quay lại đây thôi! ” Thẩm Lãng cười lạnh nói.

Lưu Hổ ngạc nhiên, gật đầu: “Cậu Thẩm sau khi anh Mặc đến, tôi muốn rời đi một khoảng thời gian.


"Rời đi?" Thẩm Lãng nhíu mày, tuy rằng có tính toán dùng Lý Mạc thay thế Lưu Hổ, nhưng Lưu Hổ ở Giang Nam nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao, thật sự để Lưu Hổ rời đi, Thẩm Lãng còn có chút không nỡ
“Khoảng thời gian gần đây, trải qua những chuyện kia, tôi cảm thấy thành phố Giang Nam bây giờ đã không còn giống với năm đó nữa rồi, hơn nữa Lý Mạc có năng lực dẫn dắt các anh em hơn tôi, cho nên tôi mong anh phê chuẩn cho tôi rời khỏi đây.

” Lưu Hổ cúi đầu nói.

“Lưu Hổ nếu như cậu đã nghĩ xong rồi, tôi cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng tôi phải khuyên cậu một câu, có những sự lựa chọn một khi đã lựa chọn sau này ngay cả cơ hội hối hận cũng không có, nếu như cậu có thành kiến với tôi hoặc là với Lý Mạc, cậu hoàn toàn có thể nói ra, không cần rời đi.

” Thẩm Lãng nói.

“Cậu Thẩm, tất cả của tôi bây giờ đều là do anh cho, tôi tuyệt đối không có thành kiến gì với anh hay là với Lý Mạc cả! ” Lưu Hổ nói rất chân thành.

Thẩm Lãng thở dài, đối với tâm trạng của Lưu Hổ anh có thể hiểu rõ, thấy được quyết định của Lưu Hổ, Thẩm Lãng cũng không muốn nói thêm nữa.

Từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, nói với Lưu Hổ: “Tiền trong chiếc thẻ này, chắc sẽ đủ cho cậu và gia đình sống cả đời, nếu cậu đã quyết định rời đi, cái này cậu đáng được nhận.


Sau khi Lưu Hổ nhìn thấy chiếc thẻ, chần chừ một lúc, thật ra mấy năm nay Lưu Hổ cũng tự mình tích góp được tiền, cũng là một khoản lớn.


“Cậu Thẩm, khoản tiền này tôi không cần, anh cho tôi đã quá nhiều rồi! ” Lưu Hổ nói.

Thẩm Lãng vỗ vỗ bả vai của Lưu Hổ cười nói: “Cầm lấy đi, tiền này không phỏng tay đâu, chuyện sau này không biết như thế nào, đây cũng là tâm ý của tôi.


Nói đến đây, Lưu Hổ cũng không từ chối nữa, sau khi cầm thẻ xong, Thẩm Lãng rời đi, Lưu Hổ cúi đầu thật sâu.

Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa đợi được Thẩm Lãng đến tập đoàn Phi Vũ, điện thoại của Từ Nghị gọi tới.

Nhận điện thoại.

“Giám đốc Thẩm, bên phía Vương Huy đang tức giận, anh ta đã biết hợp đồng của mảnh đất kia đang ở trong tay chúng ta, bây giờ chỉ đợi chúng ta ra giá.

” Từ nghị nói với vẻ mặt phấn khích.

“Mười tỷ, bớt một hào cũng không được.

” Thẩm Lãng nói.

Mặc dù Từ Nghị cảm thấy Thẩm Lãnh không dễ dàng buông tha miếng mồi béo bở này, nhưng vừa mở miệng đã nói mười tỷ, điều này khiến cho Từ Nghị có chút giật mình.

“Tôi biết rồi giám đốc Thẩm, bây giờ tôi sẽ đi nói chuyện với Vương Huy.


Thẩm Lãng cười nhẹ nói: “Không cần nói chuyện với anh ta, trực tiếp báo giá cho anh ta, cậu đi chuẩn bị tiền để mua miếng đất trong tay anh ta đi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi