SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Thẩm Lãng mở cửa phòng mà không bật đèn.
Trong phòng tối đen như mực, yên ắng tới mức khiến người khác phải cảm đáng sợ.

“Không ngờ rằng đường đường là ông chủ tập đoàn Phi Vũ, lại sống trong một nơi như cái chuồng heo thế này, nói ra thật là khiến người khác cảm thấy quá nực cười!”Giọng nói trầm mạnh, hơi khàn của một người đàn ông từ chiếc sô pha trong phòng vang lên.

Thẩm Lãng chau mày, luồng khí nguy hiểm mà anh cảm nhận được trước đây cũng từ người này.

Lúc này người đàn ông từ trong góc tối bước ra, tuổi tác khoảng trên dưới 50 tuổi, dáng người không cao, đôi mắt có thần, toàn thân toát ra khí chất đầy mạnh mẽ.

Sắc mặt của Thẩm Lãng bình tĩnh lại, người đàn ông với chiều cao thấp đứng trước mặt anh nhất định là một cao thủ hàng đầu, cả nước Vân Hải hạng cao thủ như thế này không nhiều, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố Giang Nam này.

“Nói đi, bác đến tìm tôi chắc không phải chỉ để nói những câu xỉa xói tôi!” Thẩm Lãng bình thản nói.
“Tôi đến đây, chỉ muốn cảnh cáo anh, mang bản hợp đồng mảnh đất của vùng đất mới Tân Hải đang trong tay anh trả lại cho nhà họ Hoàng!” Người đàn ông nói.
Thẩm Lãng thản nhiên cười nhạt một tiếng, lấy trong tay ra một điếu thuốc rồi châm lửa, sau khi hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói: “Tôi thật không ngờ rằng nhà họ Hoàng có thể mời đến một cao thủ như bác, nhưng người như tôi ngay từ nhỏ đã rất ghét người khác đe doạ mình!”

“Ha ha ha...” Người đàn ông đột nhiên cười lớn: “Tiểu tử, thế giới này không như anh có thể tưởng tượng được, Thiền Vân tôi cũng không muốn bắt nạt một hậu bối như anh, ngoan ngoãn ngày mai mang bản hợp đồng đất đai đó trả cho nhà họ Hoàng, tôi sẽ không ra tay với anh, nếu không hậu quả cũng không phải anh là người có thể gánh chịu!”
“Vậy thì hãy thử xem!” Vừa nói, anh ép chặt điếu thuốc trong tay, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng bắt tay vào việc.
Nhưng Thiền Vân vẫn khoanh tay đứng yên tại một vị trí, ông không một chút nào để Thẩm Lãng vào trong mắt, khinh thường lạnh giọng nói: “Thiền Vân tôi trước nay không có thói quen bắt nạt hậu bối, hơn nữa anh cũng không xứng để đánh với tôi! Cho anh thời hạn ba ngày, đến lúc đó vẫn không hoàn trả hợp đồng thì tôi chắc chắc sẽ không chỉ cảnh cáo đơn giản thế này đâu!” Nói xong, Thiền Vân biến mất trước mắt Thẩm Lãng.
Vẻ mặt Thẩm Lãng vẫn rất bình tĩnh, có điều anh biết khí thế tức giận của võ thuật gia Thiền Vũ có chút làm người khác cảm thấy sợ hãi.

Nếu là một người khác, chắc đã bị khí chất này làm cho chấn động rồi.
Hơn nữa nhìn vào tốc độ mà Thiền Vân vừa rời đi, Thẩm Lãng biết thân thủ của người này thật sự rất đáng sợ! Trong lòng Thẩm Lãng không khỏi khỏi có chút kinh ngạc, một cao thủ lớn như Thiền Vân làm sao lại ra tay giúp Hoàng Chí Thành?
Ngày thứ hai, tập đoàn Phi Vũ.

Thẩm Lãng ngồi trầm tĩnh trên ghế ông chủ trong văn phòng Từ Nghị, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào bản báo cáo phát triển của khu đất mới Tân Hải.
“Tổng giám đốc Thẩm, là anh cảm thấy chỗ nào không ổn thoả hay là có ý kiến gì với hạng mục này?”
Thẩm Lãng mặt nghiêm túc như vậy xem tài liệu báo cáo, Từ Nghị lần đầu tiên nhìn thấy, khó hiểu có chút nghi ngờ.

Thẩm Lãng lúc này mới đặt tài liệu xuống, nhìn trần nhà, hỏi: “Từ Nghị, trong mắt các người có phải cũng cho rằng tôi là một ông chủ không đáng tin cậy?”
Từ Nghị sững sờ, sau đó cười, nói: “Tổng Giám đốc Thẩm, sao anh lại nói như vậy?”

Thẩm Lãng đọt nhiên nghĩ đến lời Trương Tịnh Di nói ngày hôm qua, anh không khỏi cảm thấy cũng có chút đạo lý, nhưng ở trước mặt Từ Nghị cũng không thể mang Trương Tịnh Di ra bán được, Thẩm Lãng xua tay cười: “Không có gì, chỉ là tuỳ miệng hỏi thôi!”
Từ Nghị lúc này đi đến bên cạnh Thẩm Lãng, đưa cho anh một cốc cà phê, nói: “ Hạ nhân lao động, trung nhân lao trí, thượng nhân lao nhân.”
“Tổng Giám đốc Thẩm, mục tiêu của anh không phải là thành phố nhỏ bé Giang Nam này, càng không phải là tập đoàn Phi Vũ!”
Nghe lời nói của Từ Nghị, Thẩm Lãng đột nhiên nhắm mắt lại, uống một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói: “Cũng có thể, trước mắt giải quyết được xong nhà họ Hoàng mới là thứ tôi đang muốn!”
Lúc này, tiếng gõ cửa cánh cửa của văn phòng làm việc vang lên.
“Vào đi!”
Lúc này, thư kí của Thẩm Lãng bước vào, nét mặt có chút hoảng hốt.
“Tổng Giám đốc Thẩm, bộ phận quản lý an ninh yêu cầu ngừng toàn bộ tất cả việc thi công của vùng đất mới Tân Hải để chấn chỉnh.” Thư kí nói.
“Cái gì?” Thẩm Lãng sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, anh chau mày, nói: “Tất cả thủ tục của dự án chúng ta đã hoàn tất, hơn nữa về phía an ninh và môi trường đều không có bất cứ vấn đề gì, tại sao lại bị dừng thi công để chấn chỉnh?”
Người thư kí cúi đầu, nói: “Bọn họ nói Quách Trường Phát của bộ phận an ninh đã đích thân ra lệnh, hơn nữa bọn họ đã đưa người tới hiện trường rồi!”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Từ Nghị nói xong, ra hiệu cho thư kí rời đi trước.
Sau khi thư kí ra khỏi văn phòng, đôi lông mày của Từ Nghị vẫn nhíu lại không hề giãn ra, dừng thi công một ngày cũng có nghĩa là tập đoàn Phi Vũ phải chịu tổn thất của một ngày.

Ở đó có thiết kế thành phố tài chính công nghệ của thành phố tương lai Giang Nam, nếu như cứ kéo dài mãi không thể hoàn thành đúng hạ sẽ phải đối mặt với nguy cơ vỡ nợ rất lớn.


“Tổng Giám đốc Thẩm, tập đoàn Phi Vũ chúng ta từ lúc dự án được duyệt cho đến khi đi vào thực hiện, hoàn toàn tuân thủ tất cả các quy tắc và quy định, hơn nữa còn trở thành dự án mô phỏng của thanh phố Giang Nam, ở đây chắc chắn có kẻ giở trò ma mãnh!” Từ Nghị giận dữ nói.
“Tôi biết.” Thẩm Lãng bình tĩnh đến kì lạ, dáng vẻ của anh nhìn giống như đang không hề quan tâm.

Rốt cuộc đây không phải lần đầu tiên Hoàng Chí Thành dùng thủ đoạn này, lần trước là Lưu Hổ của nhà máy vật liệu xây dựng và khu công nghiệp giải trí, lần này lại dám nhúng tay vào tập đoàn Phi Vũ.
Thẩm Lãng lạnh lùng cười một tiếng, lấy điện thoại ra gọi.
“Thạch Đạt, việc bên đó chuẩn bị thế nào rồi?”
“Dù không phải là toàn bộ bằng chứng, nhưng chắc chắn đủ để Quách Trường Phát uống một bình rồi!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Thạch Đạt.
“Tốt, chuẩn bị hành động đi!” Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.

Sau khi cúp máy, Thẩm Lãng lại gọi đi một cuộc điện thoại, là gọi cho Dương Kim.
Sau vài câu, Thẩm Lãng cúp máy.

“Anh đích thân đến hiện trường, đi gặp Quách Trường Phát....” Thẩm Lãng nói với Từ Nghị.

Ngay sau đó, Từ Nghị đã đưa theo một số người có liên quan tới dự án đến hiện trường thi công vùng đất mới Tân Hải.


Vừa tới hiện trường đã nhìn thấy Quách Trường Phát đem theo vào người nhân công, đang ở hiện trường khua chân múa tay, tác phong như một người quản lý thực sự.

Nhìn thấy Từ Nghị và những người khác đi tới, Quách Trường Phát vẫn nheo mắt, tay chắp sau lưng đứng đó.

Từ Nghị đi lên phía trước, miệng vẫn nở một nụ cười lịch sự: “Chủ nhiệm Quách, tôi là người đầu tiên phụ trách hạng mục này, cũng là giám đốc của tập đoàn Phi Vũ, Từ Nghị!”
Nói xong, Từ Nghị còn đưa tay ra.

Nhưng Quách Trường Phát lại lạnh lùng lên tiếng, một chút cũng không có ý muốn bắt tay với Từ Nghị, vẻ mặt bình thản nói: “Tôi không quan tâm anh là người chịu trách nhiệm dự án hay là giám đốc, kể cả tổng giám đốc của anh có đến, đối diện với quy tắc và quy định thì cũng đều là những người bình đẳng như nhau!”
“Hiện tại tôi đang nghi ngờ thủ tục dự án, và trình độ chuyên môn của các người có vấn đề nghiêm trọng, yêu cầu các người lập tức dừng việc thi công để chỉnh đốn, và sau khi được chúng tôi kiểm tra xong mới quyết định được tiếp tục thi công hay không!”
Từ Nghị nhàn nhạt cười, rút tay về, đưa tay ra hiệu cho vài người đứng phía sau.

Những người phụ trách rất nhanh lấy ra từ trong túi một xấp tài liệu dày mang lên.

“Đây là tất cả tài liệu về thủ tục và giấy chứng nhận liên quan đến hạng mục này, tất cả đều ở đây, tôi muốn mời chủ nhiệm Quách xem qua, xem xem rốt cuộc vấn đề mà chủ nhiệm nói nó ở chỗ nào!”
Quách Trường Phát thản nhiên liếc nhìn xấp tài liệu mà Từ Nghị đưa cho, hất tay ra hiệu cho cấp dưới thu lại, nói: “Cái này tôi cần mang về từ từ xem xét, ở đây ai cũng không thể bảo đảm các người là không có vấn đề, vì thế bây giờ dự án này bắt buộc ngay lập tức phải ngừng thi công!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi