SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Khen thưởng Lâm Vũ Chân không hề ghét bỏ nắm lấy tay vợ Hoa Sinh, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến cho người phụ nữ kia cảm thấy trái tim mình cũng ấm áp.

Một người vô dụng như cô, đã không làm được gì còn liên lụy đến người nhà.

Thậm chí, hai người bọn họ cũng bởi vì lí do này mà không dám sinh em bé ra, sợ sinh ra rồi không thể chăm sóc tốt được cho con.

Lâm Vũ Chân vậy mà không hề cảm thấy cô thật ghê tởm sao?

“Chị yên tâm, em sẽ có cách chữa được bệnh cho chị, xin hãy tin em”   “Tôi…tôi…

Nghe thấy Lâm Vũ Chân nói sẽ chữa bệnh cho mình, người phụ nữ kia không biết nói gì cho phải.

Cô ấy nhìn về phía chồng mình, mắt Hoa Sinh cũng đỏ lên, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cô Lâm! Cảm ơn mọi người!” Hoa Sinh mát xa cho vợ trong phòng, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân ra ngoài.

Dựa vào khả năng kinh tế và quan hệ của Giang Ninh muốn chữa bệnh cho vợ của Hoa Sinh, vốn dĩ không có vấn đề gì.

“Nhưng mà chỉ chữa khỏi cho cô ấy thôi vẫn chưa đủ” Giang Ninh nói: “Thành phố Tây Sơn này còn rất nhiều vấn đề, toàn bộ công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh cũng có rất nhiều vấn đề, không xử lí xong xuôi những vấn đề này, thế thì số tài sản này Lâm thị chúng ta thà rằng bỏ qua luôn” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh, cô biết răng không có vấn đề gì có thể làm khó được anh.

Nhưng một thành phố đặc biệt thế này, một thành phố lấy khoáng sản làm cốt lõi làm sao có thể thay đổi đây?

Hoa Sinh tại sao không còn lựa chọn nào khác, thậm chí bị ép đến cùng cực cũng chỉ có thể như cũ lựa chọn ở lại đây.

Không đơn giản chỉ vì đây là nhà của họ, mà vì những người như họ đều thuộc tầng lớp lao động thấp nhất, không có trình độ kiến thức lãn văn hóa quá cao cũng không có khả năng sinh tồn nào khác nữa.

Bán đi sức lao động của bản thân là thứ duy nhất bọn họ có thể làm để kiếm sống.

Cũng bởi chính nguyên nhân này, bọn họ mới bị đám người Chu Chính Hổ ép khô, dốc hết sức bóc lột và chèn ép!

“Ông xã, giúp bọn họ” Lâm Vũ Chân mấp máy môi: “Em muốn giúp bọn họ” Giang Ninh cười cười, anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt v e mũi Lâm Vũ Chân, anh biết cô là một người tốt bụng, rất giàu †ình cảm, nhìn thấy cuộc sống khó khăn của những người này, trong lòng cô sẽ khó chịu.

Cô chính là người như vậy, cô hy vọng mọi người trong cuộc sống này đều có thể được hạnh phúc, vui vẻ.

“Được, vậy thì giúp bọn họi”

“Ông xã, anh thật tốt” Lâm Vũ Chân ôm lấy Giang Ninh, hôn một cái: “Đây là phần thưởng của anh!” Cô đỏ mặt, nhẹ nhàng cắn môi: “Đợi chuyện bên này làm xong rồi, em…về nhà em sẽ thưởng cho anh cái khác” Giang Ninh vừa nghe thấy, ánh mắt lập tức sáng lên như đèn pha, tim đập nhanh hơn một nhịp.

Biểu cảm trên mặt anh vậy mà lại bình thản như không có chuyện gì, hờ hững gật đầu: “Ừ” Hoa Sinh bước ra, Giang Ninh gọi anh ta tới bên này.

“Anh là người thuộc khu vực khai thác mỏ số 8, anh có quen ai ở khu vực khai thác mỏ đó không?

Giang Ninh hỏi.

Bây giờ Hoa Sinh đã coi Giang Ninh và Lâm Vũ Chân là ân nhân cứu mạng của mình rồi nên anh ta không hề nghỉ ngờ bất cứ thứ gì đối với những lời bọn họ nói.

Anh ta lập tức gập đầu: “Biết chứ! Những người làm chung thì chúng tôi đều quen biết lẫn nhau, thường hay đổi khu vưc khai thác để làm việc cho nhau lắm.

Có lúc một số khu vực khai thác đình công, bọn họ có thể đến khu vực khác để làm việc, ai mà dám nghỉ việc cơ chứ, ai lại đi vứt bỏ thu nhập của bản thân chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi