SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Lúc đầu, bọn họ muốn nắm chắc quyền điều khiển tài nguyên ở thành phố Tây Sơn trước, thế thì dù cho Lâm thị có nắm cổ phần thì cũng đã sao?

Người nắm thực quyền là bọn họ, Lâm thị không quen với thói quen sinh hoạt ở đây, vốn dĩ cũng không lấy được gì.

Bọn họ chỉ cần nhẹ nhàng động tay động chân ngay tức khắc có thể ép Lâm thị thấy khó mà tự lùi bước rồi ngoan ngoãn giao cổ phần ra, không thì ở thành phố Tây Sơn này bọn họ sẽ khiến cho Lâm thị sống không bằng chết!

Nhưng bây giờ thì hơi phiền phức rồi.

“Người của Lâm thị đúng là có chút bản lĩnh, lại trực tiếp ra tay từ mấy tên công nhân” Tạ Trấn nhả một hơi thuốc, cười lạnh nói: “Nhưng bọn mày thật sự cho rằng mình đình công thì bọn tao sẽ sợ sao?”

“Tiền, bọn tao chịu lỗ được, hơn nữa, số thiệt hại này nói thế nào cũng là thiệt từ chỗ tiền Lâm thị bọn m: Anh ta vứt điếu thuốc xuống đất, đứng phắt dậy, kéo cửa văn phòng, đi thẳng ra ngoài. Đối phó với Lâm thị chỉ dùng nắm đấm thôi không có tác dụng, có lúc dùng đầu óc giết người càng tàn nhãn hơn!

Lần này cũng vậy!

Hoa Sinh đang ở trong nhà, vui vẻ kể cho vợ mình nghe về chuyện diễn ra ở khu vực khai thác.

“Hiện giờ khu vực khai thác do chính chúng ta quản lý dưới hình thức thông qua công đoàn, mọi người sẽ chọn ra những người có khả năng quản lý tới quản lý công việc, người bên phía anh Giang còn cử mấy nhân viên chuyên nghiệp tới chỉ đạo bọn anh, anh tin rằng rất nhanh thôi, nơi này của chúng †a sẽ có sự thay đổi không ai ngờ được!” Hoa Sinh nắm lấy tay vợ mình, hạnh phúc nói: “Anh Giang nói với anh rồi, sau này ấy, người ở khu vực khai thác chúng ta khám bệnh có thể không mất phí nữa, bệnh của em rất nhanh sẽ được chữa khỏi thôi!” Tương lai của khu vực khai thác sẽ như thế nào, tương lai của cả một thành phố Tây Sơn rồi sẽ ra sao, mấy chuyên gia Lâm thị tới nói văn tắt cho bọn họ nghe, khiến bọn họ vui không biết trời trăng gì nữa.

Cuộc sống đó bọn họ chỉ dám nằm mơ tưởng tượng thử mà thôi!

“Thật vậy sao? Thật là tốt quá đi!” Vợ Hoa Sinh cũng cực kì xúc động: “Cảm ơn giám đốc Lâm, cảm ơn anh Giang, họ đúng là ân nhân của mọi người mà!”

“Rầm!” Lời nói vừa dứt, cánh cửa bị một người đá văng ra, mười mấy người xông vào trong, biểu cảm trên mặt Hoa Sinh chớp mắt thay đổi, anh ta che chắn cho bà xã mình, lớn tiếng hô: “Mấy người là ai? Sao lại xông vào nhà tôi!”

“Mày là Hoa Sinh đúng không?” Đổng Vĩ dẫn đầu, anh ta nheo nheo mắt, trực tiếp phất tay: “Đánh nó tàn phế cho tao!”

Mệnh lệnh vừa dứt thì mười mấy người tiến vào!

“Mấy người làm gì đó! Mấy người muốn làm gì!” Hoa Sinh lập tức trở nên sợ hãi, anh ta che chắn trước mặt vợ mình: “Mấy người dám làm loạn ở đây, anh Giang sẽ không tha cho mấy người đâu!”

“Chát!” Trong đám người đó có người đưa tay ra đấm lên mặt Hoa Sinh.

“Anh Giang? Hứ, nó là cái thá gì!” Hoa Sinh kêu thảm một tiếng, khoé miệng trào ra máu tươi.

“Tao nói cho mày biết, Lâm thị gì gì đó còn chả là cái gì!

Đừng nói gì là anh Giang? Tốt nhất nó nên cúp đuôi mà chạy sớm đi, không thì chết không đẹp mắt đâu!” Đổng Vĩ hừ lạnh: “Đánh cho tao!” Lập tức có mười mấy người đứng trước mặt Hoa Sinh tay đấm chân đá!

“Ap” Tiếng kêu thảm thiết như muốn xé rách ruột gan!

Hoa Sinh lật người xuống mặt đất, hai tay anh ta ôm lấy đầu mình, nhưng mấy tên kia không hề có ý buông tha cho mà ra tay cực kì tàn nhãn!

“Đừng đánh nữa! Mấy người đừng đánh nữa!” Vợ Hoa Sinh thấy nhiều người như vậy xúm vào đánh chồng mình, thế là trở nên vô cùng hoang mang.

Cô ấy không quan tâm tới nỗi đau khớp xương của mình mà đấu tranh hết sức bò dậy, cô ấy phủ lên người Hoa Sinh, ngăn lại mấy đạp của mấy tên kia “Dừng tay! Dừng tay đi mài” Sắc mặt vợ Hoa Sinh trắng bệnh, cô ấy hét thảm.

“Đánh cho tao!” Đổng Vĩ vẫn y như cũ không hề có ý dừng tay mà ra tay càng thêm độc ác hơn: “Hừ, cầm đầu làm loạn sao? Mày thực sự nghĩ mày là anh hùng hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi