SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nụ cười của Cao Thụ có ý sâu xa: “Ở thành phố Tây Sơn này, chúng ta đã kinh doanh nhiều năm như vậy, không phải chỉ là tên tuổi của một công ty, chẳng lẽ anh không rõ sao? Dù Lâm thị lấy về thì trước các vấn đề lớn nhỏ vừa xuất hiện, bọn họ căn bản cũng chịu không nổi. Lẽ nào bọn họ dám hao phí nhiều tinh lực ở đây sao? Vậy thì điều đó sẽ trực tiếp hao tổn chết Lâm thị của bọn họ!”

Ánh mắt Tạ Trấn sáng lên: “Anh muốn để cho bọn họ biết khó mà lui?”

Cao Thụ cười mà không nói, khẽ gật đầu.

“Nhưng bây giờ, những công nhân kia nghe lời bọn họ, còn thành lập công đoàn, rất phiền phức”

“Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi” Cao Thụ thản nhiên nói: “Lâm Vũ Chân kia của Lâm thị, nghe nói cô ta là người phụ nữ rất đơn thuần, rất hiền lành. Cô ta chính là thấy những công nhân này đáng thương nên mới muốn giúp đỡ bọn họ, thậm chí còn không tiếc lợi nhuận. Thật ra, tôi rất khâm phục cô ta, nhưng từ góc độ làm ăn, cô ta rất ngu ngốc” Công ty chính là vì lợi nhuận, vì kiếm tiền, đâu cần quan †âm những công nhân tầng dưới cùng kia thế nào, có thể cho bọn họ cái ăn đã là ân huệ rồi. Với bọn họ, hành động của Lâm Vũ Chân thậm chí còn có chút buồn cười. Làm người thì có thể tốt bụng, nhưng làm ăn thì hoàn toàn không được.

Cao Thụ khế hừ một tiếng, có phần cười trên nỗi đau người khác, nói: “Sợ rằng cô ta không biết một câu nói, người đáng thương nhất định có chỗ đáng trách!”

“Vậy anh muốn làm sao?”

Tạ Trấn là người lỗ m ãng, anh ta tự cho rằng bản thân không thể thoát khỏi hàng ngũ những người lỗ m ãng. Với anh †a, cách tốt nhất để giải quyết phiền toái là dùng nắm đấm, đập tan những người gây nên phiền phức kia. Chuyện phải dùng não này, từ trước đến nay luôn là do hai người Triệu Toàn và Cao Thụ làm.

“Giao công ty cho bọn họ, người của Lâm thị sẽ biết thông cảm những công nhân thấp kém này là chuyện không có bất kỳ ý nghĩa nào. Đến cuối cùng, bọn họ cũng chỉ có thể trả công ty lại cho chúng ta” Cao Thụ nói thẳng: “Thành phố Tây Sơn này chỉ có chúng ta có thể kiểm soát, người khác thì là ai cũng không được!”

Cho dù tạm thời Lâm thị lấy đi công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh, đến cuối cùng cũng phải trả về bọn họ, bởi vì Lâm thị căn bản kiểm soát không nổi, thậm chí có thể bị liên lụy. Chỉ cần Lâm Vũ Chân kia là người thông minh thì cô ta sẽ biết không dám chen chân vào ngành này. Lâm thị nên làm gì thì làm đó, tùy tiện bước vào ngành khác cũng không phải là việc bọn họ có thể chịu nổi.

Tạ Trấn nhìn bộ dạng nham hiểm kia của Cao Thụ, cười lạnh: “Con mịa nó, anh và tên khốn Triệu Toàn kia y như nhau, thâm độc còn ác hơn dùng dao! Sao anh dám khẳng định, trong những công nhân kia sẽ có người gây rối chứ?”

“Đương nhiên tôi chắc chắn, đến tuổi này rồi, không có gì là không giải quyết được bằng tiền, nhất là những người này, tùy tiện cho bọn họ chút tiền là có thể làm bọn họ hoa cả mắt!”

Anh ta lại rót cho Tạ Trấn một cốc trà, lời nói thành khẩn, ngụ ý như mang theo một ý nghĩa khác: “Lão Tạ, anh phải sửa tính tình thì chúng ta mới có thể hoàn thành chuyện lớn, hiểu chưa?”

Tạ Trấn hơi híp mắt lại, nhìn cốc trà kia. Ba người hợp tác nhiều năm nhưng vẫn là tình trạng này. Bản thân anh ta luôn là người xông lên trước nhất, làm chuyện dơ bẩn nhất, nhưng đưa ra đối sách đều là hai người bọn họ. Ý bây giờ của Cao Thụ là cảm thấy giá trị hiện tại của bản thân anh ta đã không còn cao như trước đây sao? Nếu bản thân anh không thay đổi, lẽ nào hai người họ sẽ đá anh ta ra à?

Tạ Trấn híp mắt, cười nói: “Anh nói đúng, phải thay đổi rồi.

Thời thế đã khác, còn phải dựa vào suy nghĩ của các anh” Anh ta cầm cốc trà lên, một hớp uống hết nước trà trong cốc, đứng dậy, nói: “Tôi sắp xếp trước xem xem, có tình hình gì lại nói với anh” Nói xong, Tạ Trấn trực tiếp rời khỏi. Cao Thụ vẫn híp mắt, nhìn cốc trà đã trống không kia, anh ta cười nhạt. Trà mà anh †a vừa rót cho Tạ Trấn là trà đắng mà Tạ Trấn không thích uống nhất, nhưng đến một chút phản ứng mà anh ta cũng không có.

“Con người ấy mà, phải không ngừng tiến lên, nếu không là anh không theo kịp người bên cạnh đâu” Anh ta cười và lắc đầu, lại tiếp tục ngâm trà, sung sướng tự đắc chí.

Tạ Trấn đi ra từ nhà trên núi, vẻ mặt rất khó coi: “Chó mịa nó! Muốn đá ông đây ra à?”

Anh ta chửi ầm lên: “Thật sự cho rằng các người động não mới có thể giải quyết vấn đề? Cái rắm mịa mày!”

Nếu anh ta không nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Cao Thụ, vậy nửa đời này coi như sống uổng phí rồi. Bọn họ vừa lấy được lợi thế tốt như thế, đủ để có thể thay đổi cả đời của bọn họ, thậm chí có thể biến bọn họ thành người đứng trên người khác, vậy mà hai người Cao Thụ và Triệu Toàn đã vội vã muốn đá bản thân anh ta ra rồi sao? Nằm mơ nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi