SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Anh ta nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, vang lên vài lần nhưng không có trả lời, anh ta vươn tay cúp máy và mặc kệ.

Hương thơm của trà nhẹ nhàng bay theo gió, Triệu Toàn cũng không có uống, anh ta chỉ hé mắt nhìn người đối diện, cố gắng để cho mình có vẻ không căng thẳng như vậy.

“Anh Quách, vừa rồi tôi đã nói với anh điều kiện của chúng tôi, anh hẳn là nhìn ra được thứ mà chúng tôi muốn, nó thực sự không nhiều lắm” Triệu Toàn đã mở miệng: “So với giá trị của thứ đó thì điều kiện của chúng tôi quả thực chỉ tựa như một sợi lông của con trâu!”

Quách Mãnh ngồi đối diện anh ta, đội mũ lưỡi trai và đè thấp vành nón, điều này khiến cho người khác không thấy rõ gương mặt của anh ta trông như thế nào, chỉ là góc mặt của anh ta lộ ra một tia sắc bén!

“Anh xác định ở trong đó có thứ mà chúng tôi muốn hay sao?”

Quách Mãnh mở miệng, giọng nói trâm thấp tựa như tiếng trống buồn bực.

“Xác định!”

Triệu Toàn cười một cách thần bí, sau đó anh ta gật đầu: “Trên đó có viết những ghi chú mà các anh muốn, hơn nữa vẫn chưa hề mở ra, cho nên tôi dám chắc bên trong có thứ mà các anh muốn”

“Hiện tại, chỗ đó đã bị tôi giấu đi và không có ai biết cả” Triệu Toàn nói: “Nếu như anh Quách muốn thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện, tôi cũng hy vọng có thể trở thành bạn của anh Quách” Quách Mãnh không nói gì.

Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh ta sắc bén như dao, ánh mắt ấy khiến cho thân thể của Triệu Toàn có chút run rẩy!

Tựa như một giây sau Quách Mãnh sẽ trực tiếp giế t chết anh ta!

Nhưng Triệu Toàn biết Quách Mãnh chắc chắn sẽ không ra tay, cho dù có như thế nào thì trước khi anh ta có được vật mà mình muốn thì anh ta sẽ không giết Triệu Toàn.

Huống chi, yêu cầu của anh ta không hề quá đáng? Anh ta chỉ muốn dựa vào Lục Thị mà thôi.

Đối với bọn họ mà nói… Chuyện đó thật sự rất dễ dàng.

Anh ta không dám tham lam, bởi vì quá tham lam thì thật sự sẽ chết người!

Đàm phán rất quan trọng khi thương lượng những việc như thế này, vì nếu có thứ mà đối phương muốn, bản thân sẽ nắm được quyền chủ động.

Triệu Toàn nâng chén trà khẽ nhẹ một ngụm trong khi chờ đợi Quách Mãnh trả lời.

“Hiện tại, chuyện này chỉ có mỗi anh biết thôi sao?”

Một hì u sau, Quách Mãnh mới lên tiếng đáp trả, đôi mắt anh ta sâu không thấy đáy như muốn nhấn chìm mọi thứ vào trầm luân.

“Đúng vậy” Sau khi nghe được câu trả lời, Triệu Toàn trực tiếp nói: “Ngoại trừ tôi ra thì không còn ai biết cả, hơn nữa anh Quách à, tôi có thể giúp anh tìm được vật này, nhất định sẽ có khả năng giúp anh tìm được thêm vật khác, anh cảm thấy thế nào?”

Đây là kinh doanh, không phải chỉ làm một lần mà phải làm lâu dài.

“Được rồi, ngày mai tôi sẽ phái người liên hệ với anh sau” Ngay sau đó, Quách Mãnh đứng lên, anh ta còn phải trở về để hội báo lại tình hình, bởi chuyện quan trọng đến vậy, một mình anh ta chắc chắn không thể làm chủ được.

“Nếu anh dám gạt tôi Anh ta mập mờ không rõ, nhưng không đợi anh ta nói hết câu, Triệu Toàn sớm đã hiểu rõ.

Đây không phải là người mà anh ta có thể đắc tội, nếu không, anh đã sớm đòi hỏi thêm nhiều thứ hơn rồi!

“Anh Quách yên tâm, Triệu Toàn tôi là người như thế nào thì anh cũng biết rồi đấy, hợp tác với tôi nhất định sẽ rất vui vẻ” Triệu Toàn đứng lên, khẽ cong môi cười.

Quách Mãnh không nói gì thêm, lập tức trực tiếp rời đi, Triệu Toàn ngồi xuống thưởng thức trà, tận tình hưởng thụ hương trà thơm phức.

“Xong rồi” Triệu Toàn cười đắc ý, sau tự mãn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi