SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu trông thật đáng sợ.

Anh ta đã cùng Triệu Toàn thương lượng, Triệu Toàn đi lấy lại mấy khu khai thác và anh ta đã đăng ký lại công ty, chuẩn bị xây dựng lại Công ty Hắc Tinh, một lần nữa kiểm soát ngành công nghiệp khai thác ở thành phố Tây Sơn.

Nhưng anh ta lại nhận được một tin bất ngờ, Triệu Toàn đã chết rồi!

Anh ta bị đánh đến nửa mạng, bị ném sang bên đường, bị chó hoang cắn chết!

Kinh khủng!

Anh ta xem một vài bức ảnh, cảm thấy rùng mình.

Đặc biệt là đến các vị sư phụ mà Triệu Toàn mời, Quách Mãnh của Ẩn Môn, là một người tàn nhẫn, mà anh ta cũng đã từng nghe nói qua.

Nhưng ngay cả Quách Mãnh cũng bị đánh đập và ném xuống mương hôi thối!

Giang Ninh có phải là người mất trí không?

Anh còn dám làm chuyện này, ngay cả người của Ẩn Môn, cũng dám động đến!

“Thành phố Tây Sơn này, sợ răng không có chốn dung thân cho mình, nếu mình không rời đi lần nữa, Giang Ninh nhất định sẽ không buông tha cho mình!”

Cao Thụ nghiến răng và run lên vì tức giận.

Anh ta đã làm việc chăm chỉ bao nhiêu năm ở thành phố Tây Sơn?

Anh ta đã cố gắng đi từ dưới lên từng bước một, cuối cùng cũng có được địa vị và giá trị hiện tại, nhưng chỉ vài ngày sau, anh ta chẳng còn lại gì.

Mọi thứ về anh ta có đã biến mất!

Ngay cả căn biệt thự hiện tại của anh ta cũng phải buông bỏ.

Cao Thụ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, trời đã rạng sáng, nếu không rời đi thì đã quá muộn.

Anh ta nhấc điện thoại và bấm một dãy số.

“Thành phố Tây Sơn còn cất giấu một mỏ hoang, anh có hứng thú không?” Cao Thụ liếc mắt: “Chỉ cần là anh muốn, tôi sẽ nói cho anh biết” Đặt điện thoại xuống, biểu cảm trên mặt Cao Thụ đã hoàn toàn thay đổi.

“Thứ mà tôi không lấy được, Lâm Thị các người cũng đừng hòng lấy được! Hừ hừ!” Anh ta lập tức thu dọn một số vàng bạc châu báu, cầm lấy thẻ ngân hàng, vội vàng rời đi, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.

Không lâu sau khi Cao Thụ bỏ đi, một vài người đeo mặt nạ đã tìm thấy ngôi biệt thự và tìm kiếm một lúc, nhưng không thấy dấu vết của Cao Thụ.

“Bỏ trốn rồi”

“Triệu Toàn kia đã chết, Quách Mãnh cũng chết. Chỉ sợ chỉ có cao thủ mới biết tung tích của quyển sách võ thuật.” Người dẫn đầu, giọng nói lạnh lùng, mang theo sát khí rồng nặc: “Tìm cho tôi! Nhất định phải tìm được tung tích của quyển sách võ thuật đó!”

“Rõ” Vài người, bóng hình lóe lên, lập tức biến mất.

Tại thời điểm đó.

Khu vực phía tây bắc, thành phố Đồng Sơn, chỉ cách thành phố Tây Sơn hơn hai trăm km.

Hai thành phố cách nhau không xa, và đều là những nơi có tài nguyên khoáng sản phát triển, thậm chí so với thành phố Tây Sơn, thành phố Đồng Sơn còn phát triển hơn.

Bởi vì ở đây không chỉ có quặng sắt, coi như tài nguyên khoáng sản thông thường, mà còn có một số loại khoáng sản quý hiếm, đủ để làm nên vị thế độc tôn của thành phố này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi