SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Tất cả mọi người đều biết rằng bây giờ không chỉ vì công việc của Lâm Thị, của hai người chủ Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, mà còn là vì bản thân và gia đình họ.

Bọn họ đã tính toán rồi, Lâm Vũ Chân đã treo phần thưởng cuối năm cho mọi người cũng đáng giá ba tháng lương!

Điều đó tương đương với việc nhận được mười lăm tháng lương một năm!

Bọn họ là công nhân, cũng không phải công nhân lãnh đạo gì, đãi ngộ như thế này cũng đủ khiến bọn họ hưng phấn không ngủ được.

Chưa kể, Lâm Vũ Chân thực sự có một số biện pháp, cũng như học bổng cho trẻ em, lương hưu cho người già, và bảo hiểm cho mọi người…

Chỉ vì điêu này, nếu họ không làm việc chăm chỉ, hoặc không cố gắng báo đáp Lâm Thị, họ cảm thấy rằng họ không còn mặt mũi để tiếp tục làm việc trong khu vực khai thác.

“Anh Giang nói, an toàn là trên hết!”

“Anh Giang còn nói sau này con cái của mọi người nếu tốt nghiệp đại học loại giỏi đều sẽ được Lâm Thị ưu tiên nhận vào!”

“Anh Giang kêu gọi mọi người rằng chỉ có kiên trì mới có thể chiến thắng, và làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp!” Mấy ngày nay, Hoa Sinh cầm loa đi khắp nơi hò hét, tựa hồ không đem lời nói của Giang Ninh để vào lòng mọi người,anh †an cảm thấy việc mình làm còn chưa đủ.

Là người phụ trách khu vực khai thác thứ tám này, gánh nặng của anh ta rất nặng!

Trong công ty, Giang Ninh ngồi ở chỗ đó.

Tay trái là nho, và tay phải là chuối.

Giang Ninh không quan tâm đ ến việc quản lý khu vực khai thác, có một vài chuyên gia được chuyển từ trụ sở của tập đoàn Lâm Thị, cần gì anh phải lo lắng.

Anh đang chờ đợi.

Một số rắc rối chắc chắn sẽ phát sinh.

“Anh Ninh, những ngày qua có rất nhiều người đến thành phố Đồng Sơn tìm việc, họ đều muốn vào các khu vực khai thác khác nhau. Tôi cho đếm, có hơn năm trăm người.” Cấp dưới báo cáo tình hình.

“Chúng ta có thể nhận bao nhiêu người?” Giang Ninh liếc mắt một cái: “Nếu có thể nhận, thì có thể nhận hết.”

“Vâng” Anh tùy tiện ném, vỏ chuối chính xác rơi vào thùng rác, võ tay một cái, rồi anh lại cầm một quả khác.

“Những người nên đến sẽ luôn đến, nhưng anh có thể đến sớm hơn chút không.” Giang Ninh có chút bất mãn: “Tôi phải trở về cùng vợ mình” Vừa dứt lời, Hoa Sinh nhanh chóng bước vào, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

“Anh Giang!”

“Có chuyện gì vậy?” Hoa Sinh bước nhanh đến chỗ Giang Ninh: “Có người đến từ thành phố Đồng Sơn!”

“Đó là người của gia tộc họ Mạc, gia tộc họ Mạc, họ kiểm soát gần như tất cả các khu vực khai thác ở thành phố Đồng Sơn, và họ rất quyền lực” Hoa Sinh không ngốc. Ở thành phố Tây Sơn có rất nhiều phong trào, chắc hẳn tin tức đã truyền đến các thành phố xung quanh.

Tất cả mọi người đều làm trong ngành khai thác, và họ cũng là những công nhân dưới đáy của khu vực khai thác.Người dân, công nhân ở thành phố Tây Sơn, đột ngột trở mình, công nhân ở các thành phố khác chắc chắn không thể chịu nổi.

Nhưng không phải mọi công ty đều được như Lâm Thị, không phải mọi ông chủ đều được như Giang Ninh và Lâm Vũ Chân!

Anh ta lo lắng nhà họ Mạc đến gặp Giang Ninh gây chuyện!

“Vậy sao, xem ra nhà họ Mạc rất có thế lực, người của bọn họ đến đây làm gì vậy?” Giang Ninh không mấy quan tâm: “Nếu ở thành phố Đồng Sơn đến học tập và kiểm tra, anh có thể sắp xếp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi