SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Hai túi lớn này xách theo rất mệt mỏi nhỉ?

Đại Tây Bắc xa như vậy, Giang Ninh cứ xách về theo như vậy.

Bà ấy cũng không nghĩ tới Giang Ninh đi máy bay về, đến Đông Hải còn có Lâm Vũ Chân đón, nhưng trong đầu chỉ toàn là hai tay Giang Ninh xách theo một túi trái cây ngổn ngang, dáng vẻ đổ đầy mồ hôi.

“Đứa nhỏ này, con có lòng rồi” Tô Mai vội vàng tiếp nhận một túi, bà ấy lại quay đầu nhìn Lâm Văn còn đứng đó, không phản ứng gì, sắc mặt lập tức chìm xuống: “Ông còn lo gì? Giúp Giang Ninh cầm đi, mệt chết con trai tôi, ông xem tôi xử ông thế nào” Lâm Văn ngượng ngùng cười, vội vàng nhận lấy túi kia trong tay Giang Ninh.

Cũng đã gọi con trai rồi, trong nhà Lâm Văn ông ấy còn có địa vị à?

Giang Ninh như chiến sĩ lập công trở về, cất bước đi vào trong phòng, ghế sô pha đã sớm sáng bóng sạch sẽ, trên bàn đều là trái cây và bánh ngọt anh thích.

Ngay cả dép lên lâu rồi anh không mang cũng được sắp xếp ngay ngắn.

Sự đối đãi này Lâm Vũ Chân có chút ao ước, cô cũng biết đây đều là thứ Giang Ninh nên có được.

Nhà này chính là nhà của Giang Ninh.

Giang Ninh ăn thật ngon một bữa, sau đó liền bị Lâm Vũ Chân kéo lên lầu tắm rửa, tẩy sạch một thân mồ hôi bụi bẩn.

Mà dưới lầu, Tô Mai đang cầm điện thoại, vui vẻ mừng rõ chụp trọn hai mươi mấy tấm hình trái cây mà Giang Ninh mang về, vỗ võ trái phải, chọn rất nhiều góc độ mới chọn được mấy tấm mà bản thân cho rằng hài lòng nhất rồi đăng lên vòng bạn bè.

“Lần sau phải để con bé Tô Vân kia, dạy mình một chút chụp sao cho đẹp.”

Tô Mai mỉm cười, gõ mấy chữ: “Con rể tôi mang trái cây đặc sản Tây Bắc về cho tôi, ngon ngọt lắm” Trạng thái vừa đăng lên không lâu đã được mấy người bạn học cũ nhất thích, nhắn lại nói rất ghen tị, càng khiến cho Tô Mai vui vẻ không thôi.

Đời này của bà ấy có lẽ thua bạn học và bạn bè rất nhiều chỗ, nhưng về phần con rể, bà ấy cảm thấy mình không thua.

Hơn nữa còn thắng rất đẹp.

“Xem như bà hay” Lâm Văn hừ một tiếng, không nhịn được có chút buồn cười, thấy Tô Mai trừng lại, vội khoát tay: “Được, tôi không ghen tị, tôi tìm ông Diệp uống trà.”

Tô Mai không quan tâm đ ến ông.

Bà cầm điện thoại di động đắc ý xem từng bình luận, gần như mỗi một giây đều sẽ được làm mới một lần.

Lâm Văn lại đứng dậy, bà vui vẻ vì việc làm ăn của Lâm Thị có khởi sắc nên bà rất vui vẻ.

Lâm Vũ Chân đã tìm được một người đàn ông tốt, bà có một người con rể tốt nên bà rất tự hào!

Tô Mai nghĩ đời này bản thân thực sự không có nhiều cơ hội để nở mày nở mặt, nhưng có một người con rể như Giang Ninh bây giờ bà đi ở trên đường của Đông Hải cũng sẽ luôn có người tới chào hỏi bà.

Cũng bởi vì bà là mẹ vợ của Giang Ninh!

“Định—” Điện thoại lại hiện lên tin nhắn, Tô Mai lập tức mở ra xem.

Nhưng sau khi xem sắc mặt lập tức sa sầm.

“Không phải chỉ là hoa quả của Tây Bắc thôi à, đáng để vui vẻ đến như vậy sao? Tô Mai bây giờ bà càng ngày càng dễ dàng thỏa mãn rồi”   Nhìn bình luận này Tô Mai lập tức muốn trả lời, nhưng mãi một lúc lâu vẫn không biết nên trả lời như thế nào.

Bà cầm di động cắn môi, tâm trạng vừa mới trở nên tốt đẹp lập tức bị quét sạch sành sanh.

“Thực là quá đáng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi