SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Bịch” một tiếng, Mạc Thừa Lâm trực tiếp quỳ xuống.

Anh đã thấy qua đủ loại người, nhân vật lớn anh cũng gặp không ít, nhưng nhân vật có tính tình khó nắm bắt giống như A.

Phi, thì đúng là lần đầu tiên gặp.

Vừa ban ơn huệ vừa tỏ ra uy phong, loại thủ đoạn này, trên trái đất tròn này chỉ sợ không có mấy người dám tự nhận mình tinh vi hơn A Phil “Tôi sẽ rửa mắt mà nhìn xem anh làm thế nào.”

A Phi lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, tiện tay cầm một quả quýt từ trên mặt bàn lên, sau đó bắt đầu lột vỏ: “Được rồi, lời nên nói tôi cũng đã nói xong” Nói xong câu này, anh trực tiếp rời đi, còn Mạc Thừa Lâm vẫn như cũ quỳ ở đó, không dám động đậy.

Thẳng đến khi tiếng bước chân của A Phi hoàn toàn biến mất, Mạc Thừa Lâm mới chậm rãi đứng lên, cả người đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

Chỉ cần một mình A Phi, cũng đủ để bóp nát nhà họ Mạc!

Anh ta thật sự không dám tưởng tượng nếu như Giang Ninh tự mình ra tay thì sẽ như thế nào?

“Hành động lớn…Mạc Thừa Lâm hít sâu một hơi: “Khu vực Đại Tây Bắc này, chỉ sợ là sẽ bị xáo trộn một thời gian.”

“Đúng là người tham lam, thì phải trả một cái giá vô cùng đắt đỏ….. Không chỉ đơn giản là mạng sống!”

Đột nhiên anh cảm thấy mình có chút may mắn, hai ngày này anh không quan tâm gì nữa, bán hết những sản nghiệp có thể bán.

Tự chặt hai tay của mình, cố gắng giữ lại mạng sống!

Mạc Thừa Lâm mơ hồ cảm nhận được nước cờ này của Giang Ninh, tuyệt đối không phải chỉ vì muốn chỉnh đốn lại ngành công nghiệp khoáng sản của Đại Tây Bắc, anh luôn cảm thấy, Giang Ninh đang làm một chuyện càng bí ẩn và lớn hơn chuyện này rất nhiều, nhưng cụ thể là cái gì, với tầm nhìn của những người như anh, căn bản là nhìn không ra.

Lúc này Giang Ninh đang đứng ở trên ban công, nghe A.

Phi nói xong, anh cũng không nói thêm gì, dặn dò vài câu liền cúp điện thoại.

“Không thể lúc nào cũng là tôi bị động, tôi không thích bị động” Giang Ninh nhìn phía xa: “Chủ thượng, lần này người nhất định phải lộ mặt rồi” Anh híp mắt, ánh mắt tràn ngập sát khít Sắc bén như lưỡi đao, thâm thúy như dải ngân hà!

Cho tới bây giờ, đều là anh đuổi theo chủ thượng và Ẩn môn, Giang Ninh luôn cảm thấy mình luôn đến chậm một bước, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ cả đời này anh cũng không thể đuổi kịp bọn họ, nước cờ này cũng đã đánh xuống lâu như vậy rồi, anh sẽ không ngại thử lợi dụng nó….

Dụ bọn họ vào tròng!

A Phi vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói phát hiện ra tung tích của Ẩn môn ở nước ngoài.

Không thể không nói, gốc rễ của Ẩn môn thâm nhập quá sâu, không chỉ là trong nước, ngay cả nước ngoài cũng có vết tích hoạt động của bọn họ.

Xem ra, bọn họ rất khát vọng có được quyền phổ!

Càng là như thế Giang Ninh càng không thể xem nhẹ, một khi chín trang quyền phổ rơi vào tay bọn họ, bản đồ trên đó cũng sẽ bị phá giải, nếu thật sự như vậy thì đây sẽ là một chuyện vô cùng phiền phức.

Lúc nào cũng là người bị động, không phải là phong cách của Giang Ninh, bây giờ ngược lại anh muốn là người chủ động!

Lúc trước khi anh quay trở lại khu vực Đại Tây Bắc, anh đã bắt đầu bố trí cái bẫy này, bây giờ chỉ cần yên lặng chờ con cá mắc câu mà thôi.

Biểu cảm của Giang Ninh rất bình tĩnh, vẫn như bình thường làm như không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn làm theo kế hoạch ban đầu đã vạch ra, buổi chiều mang theo Lâm Vũ Chân và Tô Mai đến vườn trái cây hái hoa quả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi