SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Chụt!”

Tô Vân ôm lấy mặt của Lâm Vũ Chân, sau đó hôn lên trên đó một cái: “Cảm ơn chị yêu, chị vừa xinh đẹp vừa lương thiện còn hào phóng mê người, là người gợi cảm nhất mà em từng thấy…… Trách không được anh rể yêu chị đến mức chết đi sống lại!”

Giang Ninh cũng không nghe được những lời này của Tô Vân.

Đúng là anh yêu Lâm Vũ Chân thật, nhưng không phức tạp như vậy cũng không có đơn giản như thế, chỉ có mấy câu thì không thể giải thích được rõ ràng.

Sát vách biệt thự nhà họ Lâm, Diệp Sơn ở một mảnh đất trống xây một cái sân, cái sân này là nơi dùng để luyện quyền cước, bên cạnh còn dựng lên một cái đình, không có việc gì liền ở cái đình này pha trà nói chuyện phiếm với Lâm Văn.

Mắt thấy Giang Ninh tới đây tìm mình, Diệp Sơn chỉ muốn trực tiếp đóng cửa lại.

“Lại xảy ra chuyện gì ư?”

Ông cau mày, ông luôn có cảm giác mình bị Giang Ninh cho vào tròng.

Con gái của mình bị cậu ta lừa gạt thì cũng coi như xong đi, bây giờ đến chính mình cũng bị tên này lừa đến Đông Hải.

Mặc dù nơi này ăn ngon, ở tốt, chơi vui, tình trạng sống chung với người nhà họ Lâm cũng rất tốt, nhưng trong lòng vừa nghĩ đến tên nhóc thối này, nghĩ đến điệu cười xấu xa của anh ta, Diệp Sơn liền có cảm giác như mình đã mắc bấy.

“À, Tôi có một tin tức tốt muốn nói với chú Diệp đây” Giang Ninh cười: “Công ty giải trí Thiên Tinh, dự định đầu tư một khoản tiền lớn lên người Khinh Vũ, để cô ấy lấn sân sang giải trí quốc tế, cô ấy sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng toàn cầu!”

“Chú là ba của Khinh Vũ, chú nên cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo vì cô ấy” Anh đâu biết được, Diệp Sơn lại không hề để ý tới chuyện này một chút nào, ông nhìn Giang Ninh một cái, nói thật công ty đó là của Giang Ninh, muốn giúp đỡ sự nghiệp của Diệp Khinh Vũ cũng chỉ cần một câu nói của Giang Ninh là được, Giang Ninh là đang muốn nhắc nhở ông đây mà.

“Nói tiếng người!”

Ông không nhịn được, trực tiếp nói thẳng.

Diệp Sơn hiểu quá rõ Giang Ninh rồi, tên này trông vô hại thế thôi chứ cả bụng toàn là ý xấu.

Anh đối xử với người khác rất tốt, nhưng đối với ông ta thì lại không như thế, chưa bao giờ khách sáo.

“Ha ha, chú Sơn đúng là hiểu cháu mà” Giang Ninh cười cười, mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Trong khoảng thời gian này, sợ là phải nhờ chú Sơn đích thân bảo vệ ba mẹ cháu rồi” Nghe vậy, lông mày của Diệp Sơn chợt nhíu lại.

“Cháu lại gây ra rắc rối gì rồi?”

“Không phải cháu gây rắc rối đâu, là có người tới gây sự với cháu.”

Giang Ninh nói.

Diệp Sơn cạn lời, hai cái này thì khác đếch gì nhau hả?

“Ngoài ra, cháu còn mời lão tiền bối Đàm Hưng – tông chủ Đàm Thị đến Đông Hải nữa, đến lúc đó hai người có thể trao đổi với nhau” Diệp Sơn nhíu mày càng sâu.

Đến cả Đại tông sư của Mười hai cước thức Đàm thị cũng được mời đến rồi ư?

Xem ra rắc rối lần này Giang Ninh gây ra rất lớn đây.

Rốt cuộc là thần thánh nơi đâu mà khiến Giang Ninh phải đối đãi như vậy, chắc chắn không phải người bình thường rồi.

“Nhóc con…”

Diệp Sơn híp mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Chú khuyên cháu một câu, có những chuyện đừng dấn vào quá sâu, cháu không chỉ có một mình, không có vướng bận gì, hiểu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi