SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Trên khuôn mặt của Vương Tuyền nở nụ cười, trông có vẻ nhiệt tình vô cùng: “Những đồ ở đây là một trong những đặc sản của Nam Đảo, mọi người có thể thử xem!”

Vừa nói, anh ta vừa vẫy lá cờ nhỏ màu đỏ, đưa tất cả khách du lịch ra khỏi xe.

“Đi theo tôi!”

Giang Ninh và những người khác xuống xe, mới phát hiện ra cái khu dịch vụ này có hơi hẻo lánh, hơn nữa rõ ràng là nhìn có chút hoang văng, ngoài trừ xe của bọn họ ra thì cũng không có chiếc xe nào khác nữa.

“Hướng dẫn viên du lịch này, xem ra có vẻ như không có ý tốt” Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi vừa mới kiểm tra điện thoại di động, tuyến đường này không phải là đường đến khách sạn, đã đi đường vòng rồi” Lâm Vũ Chân nhíu mày.

Cô bí mật đặt một tour của công ty du lịch này, chính là muốn xem xem công ty này có vấn đề gì không, không tự mình đi thử nghiệm một chuyến thì e rằng đã không biết rồi.

Bất cứ sản nghiệp nào sắp sáp nhập vào Lâm Thị, cô đều phải kiểm soát thật cẩn thận, không phải nói là có thể kiếm ra tiền thì cô sẽ muốn.

Nhất định phải có nguyên tắc và quy chế riêng mới được!

Không thể kiếm được tiền đến từ lòng dạ hiểm độc, cũng không được làm những chuyện hại đến người khác!

Đây là giới hạn của Lâm Vũ Chân, đồng thời cũng là văn hóa doanh nghiệp của Lâm Thị, đối với những công ty không đáp ứng được yêu cầu cơ bản nhất này, Lâm Vũ Chân thà từ bỏ cũng sẽ không chấp nhận.

“Xem nào” Lâm Vũ Chân gật đầu, không nói gì nhiều, cầm lấy tay Giang Ninh rồi đi theo.

Khu vực phục vụ không quá lớn, mùi thơm của đồ ăn lại khá đầy đủ.

Ngồi trên máy bay đã lâu, Tô Vân đã sớm đói bụng nên khi ngửi thấy mùi thơm, hai mắt đã xuất hiện những ngôi sao rồi!

“Chà!”

Cô nhìn theo hơi nóng phả ra từ cửa sổ rồi như một kẻ háu ăn liền bật dậy mạnh mẽ: “Thơm quá đi!”

Không chỉ cô mà cả những du khách đi ngang qua cũng cảm thấy có chút đói bụng khi ngửi thấy mùi thơm khó cưỡng lại được này.

“Ông chủ, bao nhiêu tiền vậy?”

Tô Vân liền vội vàng rút ví ra và hỏi.

Ăn một bữa ít tiền thì cô ta còn có chứ không thể nào chỉ một khoản lớn để ăn như Giang Ninh được.

“Chín trăm nghìn một bát.”

Người phục vụ bên cửa sổ, gương mặt bình tĩnh nói.

“Bao nhiêu cơ?”

Tô Vân đang định thanh toán liền sửng sốt rồi ngẩng đầu lên nhìn người phục vụ và hỏi lại.

“Anh nói một bát mì này bao nhiêu tiền cơ?”

“Chín trăm nghìn! Muốn ăn thì ăn mà không ăn thì có thể đi” Giọng nói của người phục vụ càng to hơn sau đó anh ta ngẩng đầu lên nhìn những người khác cũng đang muốn ăn và nói: “Một bát là chín trăm nghìn, ai muốn ăn thì phải trả tiền trước!”

Nhóm khách du lịch đều sững sờ.

Một bát chín trăm nghìn sao?

Đùa gì vậy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi