SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Anh nhìn Lâm Vũ Chân, hít sâu một hơi.

“Là bà của em, tặng cho em đó” Lâm Vũ Chân cầm vòng tay lên, nhìn thật cẩn thận: “Có điều em thấy anh giống như không được vui cho lắm, anh Cẩu, quay xe lại đi, em vẫn nên trả đồ lại thôi, vòng tay này quá giá trị rồi, em không thể nhận được”

“Không được!”

Giang Ninh nói ngay lập tức.

Trong lòng anh Cẩu có hơi khó chịu, con mẹ nó đến cùng là có quay xe hay không đây?

“Thứ này là của mẹ anh” Giang Ninh đưa mắt nhìn vòng tay.

Trong ấn tượng hồi nhỏ, anh vẫn nhớ không quên cái vòng tay này, thậm chí nhiều năm trôi qua như vậy, trong trí nhớ của anh, cũng còn vẫn luôn lưu giữ kiểu dáng của cái vòng tay này.

Không tình là quá mức quý trọng, chỉ là một cái vòng tay bình thường mà thôi, thế nhưng ở trong mắt Giang Ninh người có vô số của cải và quyền lực, thì đây chính là món trang sức trân quý nhất thế giới.

“Dì Tiết đưa cho em, nói là mẹ của anh nhờ dì giữ dùm, rồi sau này, sẽ đưa cho con dâu của nhà họ Giang” Lâm Vũ Chân vừa nói, vừa cẩn thận đặt vòng tay lại vào hộp, vẻ mặt đúng là vô cùng nghiêm túc.

“Tiếc là, món này là để đưa cho con dâu nhà họ Giang, chứ không phải cho em”

“Anh Cẩu, quay đầu xe lại đi” Anh Gẩu làm như không nghe thấy gì, im lặng niệm kinh hộ pháp ở trong lòng, bắt đầu biến mình thành không khí.

“Giữ lại đi” Giang Ninh thở dài, làm sao anh không biết tâm tư của con nhóc này được.

Có rất nhiều chuyện, thực ra anh đã thấu hiểu từ lâu rồi.

Chỉ là, anh không quá muốn biểu lộ ra thôi.

Lâm Vũ Chân cũng dùng cách của mình, giúp Giang Ninh bày tỏ ra, khiến cho Giang Ninh người không giỏi ăn nói về mặt này, và cả tình thân đã bị đóng băng nhiều năm, cũng phải tan ra.

“Vậy em giữ lại đó?”

Thấy sắc mặt của Giang Ninh, dân dần trở lại như bình thường, Lâm Vũ Chân giống như đang ôm báu vật quý hiếm trong người vậy, ôm chặt lấy chiếc hộp chứa vòng tay, vào trong lòng, chẳng muốn bỏ ra một phút giây nào.

“Ừm, đưa cho em, thì em cứ giữ đi” Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân, rồi đưa tay ra, ôm chặt lấy cô vào lòng: “Cảm ơn em, vợ à”

“Không có gì.” Anh Cẩu đang lái xe, khi thoáng nhìn qua kính sau, thì thầm mắng mình trong lòng, kinh hộ pháp đã niệm đến đâu rồi?

Trí nhớ kiểu gì thế này!

Ba người về đến khách sạn, thì Giang Ninh liền đưa Lâm Vũ Chân đi nghỉ ngơi.

Song Lâm Vũ Chân không rời được vòng tay, cứ ôm lấy ngắm mãi, mà càng ngắm thì lại càng thấy thích, càng ngắm thì càng thấy vui, nên Giang Ninh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để mặc cô.

Rồi anh gọi anh Cẩu đến.

“Tên Bảo Mạc Nhĩ của Slanka kia, giờ đang ở đâu?”

Lúc ở trên đường, anh Cẩu cũng đã để người đi thăm dò, nên giờ phút này cũng đã nắm được vị trí của Bảo Mạc Nhĩ.

Vậy mà lại dám cho người đến làm hại Lâm Vũ Chân.

Đó chính là vảy ngược của Giang Ninh đó!

“Đem đến đây”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi