SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Vâng ạI” Anh Cẩu lập tức đi ngay.

Khi Giang Ninh trở về phòng, thì Lâm Vũ Chân cũng đã ôm hộp mà ngủ rồi, còn chưa thay quần áo nữa.

Anh bước đi khẽ khàng, giúp Lâm Vũ Chân thay quần áo, rồi đắp chăn kĩ càng cho cô.

Vẻ mặt dùng để nhìn một cô gái tốt bụng như vậy, vô cùng dịu dàng.

Giang Ninh mở chiếc hộp, lấy cái vòng tay ra, đeo lên cổ †ay của Lâm Vũ Chân, còn nhìn chăm chú vào, rồi vừa nở nụ cười vừa nói: “Đẹp lắm, đeo lên luôn đi, không được phép tháo ra: Anh cầm tay của Lâm Vũ Chân lên, đem bỏ vào trong chăn, thì bỗng lỗ tai nhúc nhích một cái, tròng mắt liền co rụt lại, tản ra một luồng sát khí nồng đậm!

Giang Ninh không cử động, chỉnh lại góc chăn một cách kĩ càng cho Lâm Vũ Chân, rồi đi trước cửa sổ, giơ tay lên đóng cửa sổ lại.

Mà giờ phút này, ở ngay trên tường bên ngoài cửa sổ, có hai người đang nằm sấp.

Toàn thân đều mặc đồ đen, như muốn hoà hợp vào đêm tối, nếu không nhìn kĩ mà nói, thì căn bản sẽ không thể phát hiện được.

Sau khi Giang Ninh đóng cửa sổ lại, hai người liền trao đổi ánh mắt với nhau, rồi giống như thằn lằn, mà bám sát vào tường, không nhúc nhích tí nào.

Sột soạt…

Một âm thanh rất nhỏ, tựa như là gió thổi làm cho lá cây lay động, khiến người ta khó mà phát hiện được.

“Xoạch!”

Nghe được tiếng tắt đèn, vang lên trong phòng, thì hai người dùng tay ra dấu với nhau, rồi liền lấy công cụ ra, để trên mặt kính, nhẹ nhàng mà cắt, sau đó trực tiếp cắt ra được một lỗ hổng hình tròn, rồi dùng bàn hút hích nó ra.

Có một người trong đó đưa tay vào, mở chốt cửa sổ ra, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, hai người, như là ma quỷ, mà chui vào, không để phát ra một tiếng động nào.

Bọn họ không do dự chút nào, đi thẳng về phía người năm trên giường, trong tay cầm theo dao găm, tỏa ra khí lạnh dày đặc? Già lục phất nhiễm nhiễm già san thị?

“Phịch!”

“Phich!”

Hai con dao găm, hung ác mà đâm vào trên giường, nhưng lại thất bại, sắc mặt hai người liền biến đổi ngay tức khắc.

“Xoạch!”

Đèn sáng lên!

Giang Ninh đang đứng ngay cửa, khi nhìn thấy hai tên mặc đồ đen, thì sắc mặt liền trở nên âm trầm: “Xem ra, có người, đúng là còn chưa chịu chết tâm nhỉ!”

Một lần không được, còn đến lần thứ hai, thật sự cho rằng mình không dám giết anh ta hay sao!

“Giế t chết anh ta!”

Hai người không có chút chần chừ, thấy hành động đã thất bại, thì liền giơ dao găm lên, nhắm về phía Giang Ninh.

Dao găm vô cùng bén nhọn, loé ra mũi nhọn lạnh lẽo, ở dưới ánh đèn, thì càng chói mắt hơn, song Giang Ninh cũng chẳng mảy may hoảng sợ.

“Bịch!”

“Bịchl” Giang Ninh đấm ra hai quyền, làm cho hai người bay ra ngoài, nện bể cả cửa kính, từ trên lầu lật người lại nhảy xuống, thấy thế anh liền đuổi theo ngay lập tức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi