SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Ngoài ra, phải tra ra nhà họ Bảo ở nước ngoài có mối quan hệ gì với môn phái ẩn danh cho tôi!”

Bên đầu dây điện thoại bên kia, A Phi nhíu mày.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

“Không có chuyện gì.” Giang Ninh nói: “Chủ thượng lại bố trí một ván cờ dẫn dụ tôi vào cuộc.” A Phi đã hiểu ra được một chút vấn đề nằm ở đâu rồi.

Nếu như đã biết là một ván cờ, thì tại sao Giang Ninh vẫn muốn tiến vào.

“Đại ca, em lo chủ thượng có âm mưu gì đó, anh đừng khinh thường ông ta.”

“Hiện giờ ông ta có âm mưu gì đâu chứ, chẳng qua lúc này ông ta đang mượn tay tôi giết vài người mà thôi.” Giang Ninh hừ một tiếng, làm sao anh không nhìn ra được ý đồ của ông ta được chứ.

Cuộc đấu võ giữa người thông minh và người khôn ngoan, bình thường luôn không chỉ dựa vào võ thuật mà phải dựa vào trí tuệ nhiều hơn để có thể tính toán âm mưu giữa hai bên.

Chủ thượng để thuộc hạ Ngôn Đường có vị trí đứng đầu dưới trướng của ông ta đến giết Lâm Vũ Chân, chắc chắn đã biết không ra tay được, đồng thời cũng sẽ không để cho tên Ngôn Đường ra tay thuận lợi.

Mục đích của ông ta, có thế nói là đang muốn hợp tác với Giang Ninh.

Bức ép Giang Ninh để khiến anh dù có không muốn hợp tác đi chăng nữa cũng buộc phải hợp tác với ông ta!

“Được, tôi sẽ đi làm ngay!”

A Phi không hỏi nhiều.

Chỉ cần là việc do Giang Ninh bàn giao cho, anh ấy sẽ đi làm ngay và luôn.

Ngắt điện thoại, điếu thuốc lá trên tay đã cháy đến phần cuối rồi, ngón tay Giang Ninh búng một cái, đầu tàn thuốc rơi xuống tựa như những bông hoa tuyết đỏ đang rụng rơi.

“Sớm muộn gì tôi cũng đánh nát cái mặt nạ của ông!”

Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Ninh gặp phải đối thủ như thế này, vừa cáo già vừa xảo quyệt, lòng dạ tâm tư thâm sâu khó lường.

Hai người chỉ giao nhau một lần, thực lực võ thuật chẳng thể phân cao thấp. Càng có nhiều khi, thậm chí còn chẳng dùng đến võ thuật để chém giết nhau, chỉ dựa vào đầu óc đã có thể giết người càng tàn nhãn hơn rồi!

Trong phòng, Bảo Mạc Nhĩ đã co quắp lại như một vũng bùn nhảo, cả người co rúm lại, miệng thì sùi bọt mép, trợn trắng mắt hoàn toàn không thể động đậy được nữa.

“Đại ca, không hỏi được” Anh Cẩu lắc đầu.

“Sợ rằng cậu ta chẳng biết chuyện gì đâu” Dựa vào thủ đoạn mà anh đã ra tay, chỉ cần Bảo Mạc NHĩ biết thì chắc chắn sẽ có thể đào ra được, nhưng đã bị dẫn vặt giày vò đến mức này rồi mà vẫn không thu hoạch được bất cứ chuyện gì, vậy có thể nói rõ một vấn đề, Bảo Mạc Nhĩ vẫn chưa có tư cách để biết chuyện về mối quan hệ giữa nhà họ.

Bảo và môn phái ẩn danh.

“Chẳng biết chuyện gì cả” Giang Ninh đi ra, cúi đầu nhìn Bảo Mạc Nhĩ.

Rõ ràng chủ thượng cố ý để cho anh chú ý đến nhà họ Bảo.

Cả chặng đường này, anh hủy diệt biết bao nhiêu dòng dõi danh giá quyền thế ở phía Bắc rồi, trong số đó có cả nhà họ Bảo nữa!

Mà ở Nam Đảo, nhiều thuộc hạ đã đi vào cái bãy do anh tự thiết kế ra, sau đó còn bị đuổi giết, những người này… đều là người của chủ thượng.

Xét theo lòng dạ của chủ thượng, ông ta không thể không nhận ra chuyện ở Nam Đảo là một cái bẫy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi