SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Trong phòng, Bảo Mạc Nhĩ đang co người góc tường, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi, thấy Bảo Vinh Đông bước tới, thì lập tức quơ quơ thứ đồ trong tay, rồi kinh hãi hét lên: “Đừng tới đây!

Đừng tới đây! Ác mai Ông là ác mai” Bảo Vinh Đông khẽ cau mày.

Ông ta không muốn bước tới, chỉ là thần sắc trong ánh mắt càng ngày càng tích tụ, mang theo một chút tức giận, cứ không ngừng lượn vòng trong con ngươi!

“Người đâu, trông chừng cho kỹ cậu hai.” Bảo Vinh Đông hét lên.

“Vâng” Hai người đi theo lập tức bước vào, cung kính nói.

Bảo Vinh Đông đi đến, có vài người đã đợi sẵn ở đó, đứng ở đó rất lâu, không dám nhúc nhích.

“Ông chủ” Vài người kính cẩn hét lên.

Bảo Vinh Đông ngồi thẳng người xuống, hơi nghiêng đầu nhìn mấy người đó.

“Nghe nói, tài sản của nhà họ Bảo tôi ở khu vực Đại Đông Hoa, Slanka, đã hoàn toàn sụp đổ rồi sao?”

Vẻ mặt của mấy người hơi căng thẳng, ngập ngừng không dám lên tiếng.

“Quyền đại diện khu vực Đại Đông Hoa của Slanka, là của nhà họ Bảo tôi, đối với nhà họ Bảo, từ mấy chục năm nay, đã kiếm được không ít tiền của, bây giờ lại đột ngột sụp đổ, chẳng lẽ, các người không thèm cho tôi một lời giải thích sao?”

“Tũm!”

Ngay khi ông ta vừa nói, thì mấy người đó tũm một tiếng, rồi lập tức quỳ xuống.

“Ông chủ tha mạng!”

Âm một tiếng quỳ mạnh xuống nền nhà.

Sắc mặt mấy người liền trắng bệch.

Cái giá mà nhà họ Bảo bỏ ra để có được quyền đại lý của Slanka không hề nhỏ, mặc dù trong những năm qua bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền, đã sớm thu hồi được vốn, nhưng làm gì có ai chê tiền nhiều.

Càng không có ai cảm thấy, việc có một mỏ vàng, đào mãi không hết, có thể mang lại cho bọn họ những khoản lợi nhuận khổng lồ, là một chuyện xấu cả.

Nhưng bây giờ, núi vàng này đã không còn nữa!

“Tha chết?”

Bảo Vinh Đông liếc mắt nhìn mấy người, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ:”Tôi có nói muốn giết mấy người.” Ông ta không nói, nhưng ông ta càng không nói, mấy người này lại càng sợ hãi!

Bảo Vinh Đông trước mặt khoảng ngoài 50, mái tóc đen nhánh, trông không khác gì một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi.

Có vẻ như năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt của ông ta.

Đặc biệt là đôi mắt của ông ta ấy sâu thẳm như dải ngân hà, khiến người ta khi nhìn vào sẽ vô thức mà rơi vào dải ngân hà ấy, đến linh hồn cũng không khống chế được!

“Gia chủ, chính là Hướng Cao đã phản bội nhà họ Bảo, đột nhiên quay súng lại bắn quân mình, chạy sang ăn máng nhà họ Lâm, vì vậy nên chúng tôi mới liên tiếp thất bại như vậy!”

Một người trong số họ vội vàng giải thích: “Hướng Cao biết rõ những sắp đặt của chúng tôi, càng biết cách làm sao đối phó với chúng tôi. Ông ta không có điểm mấu chốt, giống như một con chó điên, không hề nhìn đến tình cảm ngày trước!”

Bảo Vinh Đông hừ một tiếng.

Nhìn đến tình cảm ngày trước?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi