SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Không nói đến những thứ khác, ba vị cao thủ bậc thầy, ở phía Bắc, đã đủ tư cách trở thành gia tộc giàu có hàng đầu.

Chưa kể, đây chỉ là những chuyện mà Hướng Cao biết được, còn những gì ông ta không biết thì sao?

Ai sẽ phơi bày tất cả những quân bài của mình ra chứ.

“Trên thực tế, rất nhiều thế lực ở nước ngoài đều đến từ chỗ chúng tôi. Bọn họ ở nước ngoài đã phát triển 20 năm rồi, đúng là xưa đâu bằng nay” Trên mặt Giang Ninh không có một chút cảm xúc nào.

Có vẻ như sau khi nghe Hướng Cao nói thế lực của nhà họ Bảo lợi hại như thế nào, anh không hề có ý kiến gì cả.

Ba cao thủ bậc thầy?

Giang Ninh đương nhiên không quan tâm.

Những cao thủ bậc thầy đã chết trong tay anh… dường như cũng không ít.

“Nhà họ Bảo lợi hại như vậy, ông còn dám phản bội bọn họ sao?”

Anh nhìn Hướng Cao, tò mò nói: “Ông không hoài nghỉ là đang tự tìm đường chết cho mình sao.”

“Anh Giang có điều không biết tôi chỉ là một con chó của nhà họ Bảo, có thể bị người thay thế bất cứ lúc nào, nếu bị người khác thay thế thì nhà họ Bảo không bao giờ cho phép tôi sống tiếp”

“Ông đã biết quá nhiều.” Giang Ninh nói.

Hướng Cao gật gật đầu.

Ông ta đã biết quá nhiều, chỉ về đại lý của Slanka ở trong nước, Hướng Cao cũng biết không ít.

Chưa kể Slanka chỉ là một thương hiệu quốc tế lớn, ở nước ngoài, nó cũng là một tập đoàn lớn tương tự như Tập đoàn Linh Long, các công ty to lớn có mắc nối lợi ích với các thế lực khác.

Nhà họ Bảo, thậm chí chỉ là một trong số đó.

“Tôi muốn sống” Hướng Cao nói: “Hơn nữa anh Giang, có thể giữa mạng tôi, vì vậy tôi đã chọn đến nhà họ Lâm” Giang Ninh gật đầu.

Lý do này chân thành và không hề giả dối.

Ai lại không muốn sống.

“Được, vậy ông tiếp tục sống đi” Giang Ninh không phí lời, trực tiếp nói.

Nghe được câu nói này, trái tim vẫn luôn thấp thỏm của Hướng Cao, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

“Hướng Cao không chết, nhất định sẽ giúp nhà họ Lâm mở rộng thị trường nước ngoài!”

Ông ta chắp tay, học theo phép xã giao trong xã hội.

Giang Ninh không nói gì, phất tay bảo ông ta đi nghỉ ngơi.

Người ở nước ngoài đã đến rồi sao?

Bản thân đã không ra nước ngoài nhiều năm rồi, không biết mấy bạn bè cũ, bây giờ như thế nào.

Tất nhiên, vẫn chưa đến lúc phải ra nước ngoài.

Có những dấu hiệu mờ nhạt về các hoạt động trong nước, bên phía Đàm Hưng đã nhận được tin tức, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, ông ta đã tìm được rất nhiều bạn cũ.

Dấu vết của môn phái ẩn danh đã biến mất, nhưng các hoạt động của giang hồ trở nên thường xuyên hơn, điều này có chút không đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi