SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giang Lâm vẫn đang ăn vạ ở văn phòng của Lâm Vũ Chân, không chịu đi đâu hết.

“Chuyện ở miền Bắc đã xử lý xong rồi, chúng ta nên trở về thôi” Lâm Vũ Chân liếc mắt nhìn Giang Ninh một cái, có chút buồn cười: “Sao anh lại giống như con lười vậy, vẫn không chịu nhúc nhích”

“Không động đậy” Giang Ninh nói: “Hình như anh bị trúng độc.” Sắc mặt Lâm Vũ Chân đột nhiên thay đổi, vội vàng đi tới trước mặt Giang Ninh, nhìn chăm chằm anh.

“Trúng độc gì cơ?”

“Độc hoa tình, em phải hôn anh một cái, anh mới có thể đứng lên được” Lâm Vũ Chân tức giận liếc mắt nhìn Giang Ninh một cái.

Gần đây, anh ngày càng thích đùa giỡn hơn, như vậy không tốt chút nào, xương cốt của cô sắp mềm nhữn ra rồi.

“Chụt…”

“Thế này có thể cử độc được chưa?” Lâm Vũ Chân hừ một tiếng.

Giang Ninh ngồi dậy, vươn vai một cái, vẻ mặt và tinh thần đều vô cùng sảng khoái.

“Đi thôi, chuẩn bị về Đông Hải” Tổng bộ Lâm Thị còn có nhiều chuyện cần họ xử lý, đủ loại chuyện không cho phép họ tiếp tục ở lại miền Bắc nữa.

Giang Ninh hiểu rõ, giờ đang là giai đoạn phát triển lớn mạnh của Lâm Thị, bất luận là vấn đề nhỏ gì cũng phải cảnh giác.

“Cốc cốc cốc…” Hai người đang muốn rời đi thì đột nhiên lại có người gõ cửa văn phòng.

Bất chợt hai người Lý Đông và Hoàng Ngọc Minh đi đến.

“Có hai tin tức” Hai người Hoàng Ngọc Minh và Lý Đông liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Anh nói trước đi?”

“Tôi nói trước.” Hoàng Ngọc Minh không úp mở nữa: “Nhà họ Bảo sắp trở về, khua chiêng gióng trống, nghe nói còn thuê hẳn ba chiếc máy bay bay thẳng về miền Bắc”

“Nhà họ Bảo có nhiều người như vậy sao?” Giang Ninh nheo mắt lại.

“Còn có cao thủ Thanh Môn nữa” Nghe được hai chữ Thanh Môn, khóe miệng Giang Ninh đột nhiên lại cong lên.

Cái tên này không phải lần đầu tiên anh nghe được, lúc trước nhà họ Tô, nhà họ Tả và một vài gia tộc khác ở Thịnh Hải đều có quan hệ với Thanh Môn.

Chỉ là vận đổi sao dời, hiện giờ Thanh Môn đã không còn là Thanh Môn huy hoàng nữa mà bị nhà họ Bảo điều chỉnh, hoàn toàn phụ thuộc vào thế lực của nhà họ Bảo.

“Tới bao nhiêu người?”

“Gần sáu nghìn người!” Vẻ mặt Hoàng Ngọc Minh nghiêm túc, chắc chắn sẽ tạo nên một trận giông bão trong nước đây!

Thế lực mạnh như vậy, vượt xa với những đối thủ mà họ từng gặp phải.

Nói về số lượng, cho dù là những gia tộc giàu có hàng đầu cũng không thể so sánh nổi.

Đặc biệt, hiện giờ nhà họ Bảo còn ăn sâu bén rễ ở nước ngoài, bọn họ muốn về nước đoạt tài nguyên, e là không dễ dàng đối phó như vậy.

Vẻ mặt Giang Ninh không chút nào lo lắng, chỉ nhàn nhạt nói: “Đây là một tin tức tốt” Tin tức tốt?

Hoàng Ngọc Minh lập tức ngẩn người ra.

Đối phương hung mãnh như vậy mà còn gọi là tin tức tốt?” Giang Ninh thật sự không thèm để nhà họ Bảo vào mắt!

Giang Ninh không để ý tới, quay đầu nhìn về phía Lý Đông: “Vậy tin tức của cậu thì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi