SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Một vài người ngồi đó tức giận đến mức cả gương mặt đều khó nhìn hơn.

Giang Ninh quá khinh thường bọn họ!

“Chàng trai trẻ, cậu không cần nói lớn như vậy, ai thua ai thắng cũng không biết, cậu không sợ nói trước bước không qua sao!”

“Âm ầm” Giang Ninh không nói gì, A Phi trực tiếp đem một túi chip trên xe này xuống bàn, ước chừng mấy trăm triệu đô la!

“Nếu có năng lực thì các ông sẽ giành chiến thắng!” Trên mặt A Phi, cũng chỉ có một biểu tình đó là kiêu ngạo!

Mấy lão già nhìn thấy chip ở đây, hận không thể trực tiếp muốn đánh anh ta.

Nhưng Giang Ninh biết, anh càng kiêu ngạo, càng không coi những người đó vào trong mắt, bọn họ càng dễ dàng thắng lợi, chờ đến cuối cùng một đống chip trên bàn cũng sẽ rơi vào tay bọn họ.

“Thế hệ trẻ bây giờ thật sự đáng sợi” Một người trong số họ, nâng tay vuốt vuốt râu, mỉm cười mà nói, “Có vẻ như chúng tôi thực sự coi thường cậu rồi. Nếu như cậu không sợ thua, thì hãy cùng chơi đi.” Giang Ninh đưa tay ra, chỉ vào ông ta, lắc đầu: “Số tiền của tôi, đã lấy ra rồi, vậy thì của các người đâu.”

“Chẳng lẽ, các người muốn tay trắng đánh bạc sao?” Mấy người ngồi ở đó, trước mặt cũng không bày được bao nhiêu chip, đổi lại trong lòng ai cũng sẽ không thoải mái.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng, có thể dễ dàng thắng hết chỗ tiên này của Giang Ninh sao?

“Nếu không có tiền, hãy nhường chỗ cho người giàu có đến chơi, còn nếu như các ông có tiền, thì hãy nhanh chóng lấy ra, muốn giăng bãy bắt sói, dễ dàng lừa dối chúng tôi sao?” Mấy người đó nghe vậy thì vô cùng tức giận.

Lấy thân phận của đám người đó, trực tiếp nói ra số lượng, Phương Hoành cũng nhất định đều nhận, làm sao phải lấy tiền ra ngoài chứ.

Nhưng anh ta cũng biết, loại người như Giang Ninh này, thuộc lớp người mới bén duyên với cờ bạc, nhìn thấy tiền mới cảm thấy yên tâm.

Bọn họ trao đổi ánh mắt một chút, bốn người này cũng vì kiếm tiền, mà cũng thuận tiện để cho tên nhóc này thua đến tán gia bại sản, nên làm theo yêu cầu của anh.

“Quản lý Phương, đây là thẻ của tôi, đầu tiên cho tôi lấy một trăm triệu đổi chip”

“Và tôi, cũng một trăm triệu.” Sau đó, tất cả lấy một trăm triệu ra.

Bốn người, đều mở miệng, Phương Hoành lập tức gật đầu, để cho người đưa chip lên.

Anh biết, bốn người này đang vô cùng tức giận, Giang Ninh hiện tại có muốn rời khỏi nơi này, cũng không đi được!

Thấy chip đều được đặt lên bàn, lúc này Giang Ninh mới ngồi xuống, quay đầu nhìn Chu Tiến một cái: “Đều thấy rõ chưa?” Sắc mặt Chu Tiến bình tĩnh, nhìn lướt qua một vòng, lại quan sát mặt bốn người một lần.

“Hãy nhìn cho rõ ràng.” Đó là bốn người làm trò đê tiện lừa sư phụ cậu ta!

Hại sư phụ cậu ta từ trên giang hồ biến mất, khiến ông ta thân bại danh liệt, bị người đời cười nhạo!

Khoản nợ này, sư phụ cậu ta không thể tính toán, nhưng cậu ta chờ đợi đến ngày hôm nay, cũng đã rất nhiều năm!

“Đã nhìn rõ ràng.” Nói xong, Giang Ninh tựa vào ghế, híp mắt lại, từ túi A Phi lấy một gói thuốc lá, nhét vào miệng một điếu, “Vậy thì bắt đầu đi” A Phi mở miệng, muốn nói không phải Giang Ninh tự mình muốn hạn chế hút thuốc lá sao, như thế nào còn lấy thuốc của anh ta hút, nhưng anh ta cũng không dám.

Anh ta ngồi xuống, trong tay nắm chặt chip, nhìn về phía Chu Tiến, Chu Tiến cũng ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, khí chất của cả người Chu Tiến đã phát sinh biến đổi lớn, so với cậu thiếu niên dưới lầu lúc nấy, quả thực giống như hai người!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi