SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Vì thế nên đương nhiên Amy sẽ không coi trọng cô, cũng sẽ không cảm thấy bản thân và cô là người cùng một tầng lớp.

Nhưng hôm nay, cô ta đã thừa nhận rồi.

Cùng lúc đó.

Có hai người tới chỉ nhánh của tập đoàn Lâm Thị ở nước ngoài, vẻ mặt không mang ý tốt, vô cùng tức giận, thậm chí có xu hướng bộc phát ra bên ngoài.

“Nói đi, lúc nào thì tổng giám đốc Lâm của mấy người mới tới? Chúng tôi nhất định phải bàn bạc chuyện này!” Vẻ mặt hai người Trình Nhược và Bạch Phong tràn đầy khó chịu: “Mọi người đều là dân kinh doanh, đừng ép người khác tới bước đường cùng!”

“Nếu thật sự muốn cá chết lưới rách thì cả hai bên không.

Hai người ngồi trong phòng làm việc, hai chân bắt chéo, không hề mang dáng vẻ tới đàm phán.

Ngược lại, bọn họ mang theo thái độ cao ngạo.

Nhìn thấy dáng vẻ hai người họ, thư ký Tiểu Triệu khẽ cau mày.

“Hai vị, mong hai vị nói chuyện Lệ sự một chút, nơi đây là Lâm Thị chứ không phải nhà của hai người” Cô ấy đi theo Lâm Vũ Chân và Giang Ninh đã lâu nên trên người cũng có chút khí thế.

Chỉ là khi ở trước mặt Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, cô ấy chỉ là một thư ký từ trước tới nay chưa từng vượt quá nửa phần.

Nhưng nếu có người dám giở thói ngang ngược ở Lâm Thị thì dù là ông trời, cô ấy cũng dám tiến lên măng vài câu!

Lúc đầu, khi mới đi theo Lâm Vũ Chân chưa được bao lâu, cô ấy đã là người dám liều mạng để bảo vệ Lâm Vũ Chân, giữ gìn Lâm Thị. Hiện tại, nó càng trở thành vinh dự và chức trách của cô ấy!

“Cô là ai? Dám nói chuyện với chúng tôi như vậy hả? Cô biết chúng tôi là ai không?”

“Không biết” Tiểu Triệu không hề khách sáo: “Lâm Thị hoan nghênh khách tới từ mọi nơi nhưng chúng tôi không chào đón những người bất lịch sự, vô giáo dục và không có tố chất!”

“Cô..” Bạch Phong vô cùng giận dữ, ông ta đập bàn muốn đứng dậy.

Tiểu Triệu không hề sợ hãi.

“Nếu hai người tới bàn chuyện làm ăn thì kiên nhãn chờ đợi, nếu như muốn tới gây rối thì cứ gây đi” Cô ấy nhàn nhạt nói: “Anh Cẩu nhà chúng tôi rất thích có người gây chuyện đấy: Vừa dứt lời, anh Cẩu dẫn theo hai người tiến vào trong phòng.

Mặt anh ta không có cảm xúc gì, liếc nhìn Trình Nhược và Bạch Phong.

“Có người gây rối hả?”

“Anh Cẩu, bọn họ muốn cá chết lưới rách với Lâm Thị” Tiểu Triệu bình tĩnh nói tiếp: “Tổng giám đốc Lâm không ở đây, anh Giang cũng vắng mặt, Lâm Thị không thể để người khác ra oai được.” Vừa dứt lời, anh Cẩu trực tiếp đi tới trước mặt hai người Trình Nhược và Bạch Phong.

Không đợi hai người họ đứng dậy, anh Cẩu đã đưa tay nắm lấy vai của hai người họ.

“Chắc hai vị là người của thương hội Hoa Minh nhỉ?”

“Cậu là ai?” Trình Nhược cau mày, muốn đứng lên nhưng lại phát hiện bả vai bị anh Cẩu ép xuống, giống như bị một ngọn núi đè lên, không sao cử động được, còn có một cỗ sát khí kinh người tràn ngập trong nháy mắt!

Khóa chặt hai người họ.

“Tôi có chút quan hệ dây dưa với thương hội Hoa Minh của hai người” Anh Cẩu thờ ơ nói: “Nhà họ Bảo, Thanh Môn, nhà họ Lệ…Bọn họ bị tiêu diệt đều có liên quan đến tôi.” Ầm!

Nghe thấy câu này, hai người Trình Nhược và Bạch Phong bất chợt run lên, cho rằng bản thân nghe nhầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi