SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Những lời nói của nhà họ Lâm đã quá quen thuộc với mọi người ở Đông Hải.

“Nếu bạn là người nhà họ Lâm. Nếu bạn cống hiến hết mình vì lý tưởng của nhà họ Lâm, thì tôi chắc chắn sẽ che chở cho bạn!” Vậy lý tưởng của nhà họ Lâm là gì?

Là giúp đỡ nhiều người hơn!

Người tốt cuối cùng sẽ được đền đáp.

Giang Ninh đã cho Lão Ngũ đi nghỉ mát. Hai vợ chồng trẻ mới cưới chắc hẳn sẽ có rất nhiều lời muốn nói và có rất nhiều dự định cần hoàn thành, Giang Ninh là người từng trải, ở đó sẽ không tiện.

“Sau đó để Lão Ngũ ở lại Đông Hải đi, nhiệm vụ bên ngoài sẽ nguy hiểm hơn nhiều.” Với một mái ấm và một nơi ở, Giang Ninh hy vọng sẽ bảo vệ được họ nhiều hơn. Anh không muốn điều đáng tiếc mười tám năm trước xảy ra thêm một lần nữa.

“Cậu có nghĩ rằng cậu ấy sẽ đồng ý không?” Hoàng Ngọc Minh cười: “Đại ca à, em sợ anh không quyết định được chuyện này đâu.” Ngay tại Đông Hải này, lời nói của Giang Ninh chính là là mệnh lệnh, vô cùng uy quyền, nhưng về phương diện này, Anh Cẩu bọn họ đều giống nhau, đều tràn đầy hy vọng và kiên trì, nhất định phải gánh vác trách nhiệm của mình!

Giang Ninh mỉm cười, không nói gì nữa.

Hôn lễ này khiến cho Phương Thu hoàn toàn dao động.

Anh ta vốn cho rằng đó là hôn lễ của một ông lớn nào đó ở Đông Hải, hoặc là hôn lễ của người thân cận nhất với Giang Ninh, nhưng anh ta lại không ngờ rằng đó chỉ là đám cưới của người bên cạnh Giang Ninh, và thậm chí là từ quan điểm của anh ta, Lão Ngũ không được xem là cao thủ gì.

Nhưng quy mô của đám cưới này…

Thật là quá dọa người rồi!

Anh ta thật sự rất hiếu kì, Đông Hải này là một nơi như thế nào, còn Giang Ninh kia rốt cuộc là người ra sao.

Chưa nói đến thực lực hùng mạnh, dường như Đông Hải này được đặc biệt coi trọng.

Lúc này, Phương Thu đang ngồi trong võ quán Cực Đạo, dang rộng hai chân, hai tay chống lấy đầu gối, nhìn vào trong trường đấu võ, nơi các các học viên tập luyện những cú đấm đá.

Trong khoảng thời gian này anh ta sửa sai cho mọi người, có rất nhiều người thực hiện động tác sai nhưng không tự nhận ra được, nhờ anh ta mà cuối cùng mọi người cũng nhận ra và sửa lại.

“Đại sư huynh, anh uống trà đi”

“Đại sư huynh, anh ăn hoa quả đi.”

“Đại sư huynh…” Bên cạnh Phương Thu đầy ắp thức ăn, tất cả đều do các học viên khác gửi đến để cảm ơn sự hướng dẫn của anh ta.

Nhưng anh ta chỉ hừ một tiếng và không đáp lại.

Đại sư huynh gì chứ?

Anh ta tự mình đến tìm Giang Ninh để giao đấu võ thuật, cho nên cũng không có hứng thú đến nơi này hay trở thành đại sư huynh gì cả.

“Xin hỏi, ai chịu trách nhiệm cho võ quán Cực Đạo này?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ cửa.

Phương Thu ngẩng đầu nhìn một chút, không để ý đến, anh ta cũng không có tâm trạng ra tiếp khách.

“Anh là ai vậy?” Có người hỏi.

“Nghe nói võ quán Cực Đạo này có quyển sách võ thuật, quyển sách này là vật quý giá của chúng tôi, cho nên tôi đến lấy lại n Người đến mang trên mặt ý cười, mười phần khách khí, nhẹ gật đầu: “Hiện tại, vật nên trở về với chủ nhân ban đầu là chúng rồi” Phương Thu nghe xong liền nhướng mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi