SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Khuôn mặt phờ phạc, vẻ mặt tái nhợt không còn giọt máu nào. Trong đầu anh ta, không ngừng hiện lên hết hình ảnh này tới hình ảnh khác, vì lòng tham của bản thân đã khiến anh ta đưa ra một quyết định sai lầm…

Nếu như thời gian có thể quay ngược, nếu như anh ta suy nghĩ kĩ hơn, nếu như…

Không có nếu như nữa rồi!

Phù phù!

Dương Tử dùng sức nắm chặt con dao găm trong tay mình sau đó đâm thẳng vào tim của mình, hai mắt anh ta trợn †o.

Cả người đứng thẳng rồi ngã xuống!

Máu, chậm chậm chảy ra từ vết thương, nhuộm một màu đỏ ở trên mặt đất…

Cửa phòng máy.

Mấy nhân viên bảo vệ ngã xiêu vẹo trên mặt đất.

Giang Ninh trực tiếp đi vào, Anh Phi đang ngồi ở trước mặt đài chủ, trong miệng ngậm kẹo que, phát ra tiếng m*t thật to.

“Toàn bộ dữ liệu đều đã bị người ta mang đi rồi” Anh ta không quay đầu, thế nhưng không cần nghĩ cũng   biết là Giang Ninh tới.

“Không còn gì sót lại, ngay cả một tập tin sao lưu cũng không còn. Cái tên Dương Tử đó thật là khốn kiếp mài” Anh Phi quay đầu lại, vẻ mặt tức giận, anh ta nhìn Giang Ninh: “Em nghĩ rằng trong số những tập tin đó chắc chắn có gì đó rất quan trọng”

Tâm trạng này, giống như là trong máy tính của mình có rất nhiều thước phim nhỏ hay. Cái mà người khác muốn, không phải là bản phụ, sau họ chỉ dùng bản chính để cắt nối chúng, rồi lấy nó đi…

Cho dù là ai khi rơi vào hoàn cảnh đó cũng cảm thấy vô cùng khó chịu!

Tổ chức sát thủ đã tồn tại nhiều năm như vậy, trong suốt khoảng thời gian đó Chủ Thượng không hề làm gì thế nhưng tại sao lại ra tay vào lúc này?

Hơn nữa, đối với Chủ Thượng mà nói, việc tổ chức sát thủ ra tay là vì muốn thu được thông tin của tình báo cũng không phải một hành động dư thừa. Ông ta nghĩ bất kì thông tin nào đều có thể mua được bằng tiền, hà cớ chỉ phải mạo hiểm như thế.

Giang Ninh liếc mắt nhìn màn hình, một lượng lớn ký tự hiện ra đã bị cắt xén. Nơi này đã trở thành nơi không có giá trị, tất cả những thứ hữu dụng đều bị người ta lấy đi rồi.

“Không điều tra được manh mối gì sao?” Anh ta nhìn chằm chằm anh Phi: “Đừng nói nhảm với anh” “Hì hì, vẫn là anh cả hiểu em” Anh Phi dường như đang chờ Giang Ninh nói những lời này, ngón tay nhanh chóng gõ một loạt chuỗi mã trên bàn phím, sau đó bấm enterl Trên màn hình đột nhiên xuất hiện các ký tự đang nhảy múa.

Ngón tay của Anh Phi gõ ngày càng nhanh, các ký tự cũng nhanh chóng cuộn lên.

“Thành công rồi!” Enter!

Anh Phi hét lớn.

Trong giây lát trên màn hình xuất hiện một số từ khóa.

Giang Ninh nhìn thấy vậy, đồng tử đột nhiên co rút lại.

“Quả nhiên, Chủ Thượng chỉ muốn biết về quyển sách võ thuật, nhưng tôi không ngờ rằng, trong dòng họ Slanka lại còn có một trang quyền phổ” Một số từ khóa, một là quyền phổ, một là Slanka.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi