SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Rõ ràng, hành động này của Phương Uy là đang muốn nâng đỡ con trai của chính mình, sau đó đẩy hết toàn bộ những người có dòng máu thuộc chỉ thứ như ông ta sang một bên.

Bốn người con Phương Xuân, Phương Hạ, Phương Thu, Phương Đông của Phương Uy, ngoại trừ Phương Thu ra thì ba người còn lại đều là đứa con mà Phương Uy coi trọng, tương lai chức vị chủ nhân của dòng họ sẽ rơi vào trong tay của người nào cũng không tiện nói.

Nhưng người đó tuyệt đối không phải là Phương Thu, cho.

nên ngày hôm qua khi Phương Uy đưa ra hình phạt đánh bằng gậy với Phương Thu, mí mắt của ông ta cũng không hề nháy lấy một lần, hôm nay Phương Uy lại để cho Phương Hạ ra tay, dẫn đoàn đi tiêu diệt Giang Ninh, đoạt lại Quyền phổ!

Ý định muốn để cho Phương Hạ lập công, tương lai lên chức chủ nhân của dòng họ có đúng không?

“Nếu đã như vậy rồi thì Hồng Sơn chỉ có thể cảm ơn chủ nhân”

Trên mặt của Phương Hồng Sơn không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong con ngươi lại để lộ ra một tia sáng rét lạnh và âm u: “Phương Hạ tuổi trẻ tài cao, nếu như để cho cậu ấy ra tay, vậy thì còn ai dám giương cờ gõ trống trước oai nghiêm của nhà họ Phương chúng ta nữa chứ?”

Ông ta quay đầu lại nhìn Phương Hạ.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, cao thủ ở Đông Hải đông như kiến, gần như tông sư ở khắp nơi đều tập trung về Đông Hải, “Cảm ơn Hồng Sơn trưởng lão đã nhắc nhở”

Không chờ Phương Hồng Sơn nói hết câu, Phương Hạ liếc mắt nhìn ông ta: “Chúng ta là dòng họ lánh đời, trước kia, trong mắt người đời thì cũng có tiếng tăm nổi trội, vượt xa những tông môn khác, bây giờ đã qua rất nhiều năm rồi, giới giang hồ đã sa sút, dòng họ lánh đời chúng ta cũng không thể kém hơn trước chứ nhỉ?”

“Tre già măng mọc, sự quyền uy của nhà họ Phương chúng ta phải càng ngày càng cao mới đúng, sao lại bị những thứ cá mắm rác rưởi kia hạ thấp chứ?”

Ý anh ta chính là Phương Hồng Sơn trở về với vẻ nhếch nhác như vậy đã làm mất hết mặt mũi nhà họ Phương rồi!

Thế mà còn mặt mũi ở đây nhắc nhở anh ta này nọ, thật là nực cười.

Phương Hồng Sơn không hề tức giận, ông ta nhìn Phương Hạ, gật đầu mấy cái, trong tiếng cười ẩn chứa sự trào phúng: “Cậu nói rất đúng, bây giờ… Là thời đại của người trẻ các cậu, tôi già rồi”

“Tôi già rồi!”

Ông ta nói xong thì trực tiếp quay người, phất tay rời đi.

Trong đại sảnh, bầu không khí hơi nghiêm túc.

Phương Xuân và Phương Đông đứng ở một bên không có cảm xúc gì.

Nhiệm vụ đơn giản như vậy mà Phương Uy lại bảo Phương Hạ đi làm, có phải ông ta nhìn trúng Phương Hạ, muốn cho.

Phương Hạ cơ hội không?

Trong bốn anh chị em bọn họ, Phương Xuân là chị cả, vẫn luôn quản lý, điều hành công việc trong nhà họ Phương, cô ta không để ý tới quyền lực cho lắm, còn Phương Đông biết mình nhỏ nhất, muốn cạnh tranh vị trí gia chủ với Phương Hạ thì không phải chuyện dễ dàng.

Còn Phương Thu thì đầu toàn bã đậu, từ xưa đến nay anh ta không quan tâm tới chuyện này chút nào.

“Nhà họ Phương chúng ta cần cải cách rồi…”

Phương Uy lạnh nhạt nói: “Bây giờ quyền phổ đã xuất hiện, đây chính là một cơ hội tốt!”

“Một khi có thể phát hiện ra thứ trong bản đồ ẩn giấu trong quyền phổ thì nhà họ Phương có thể nâng cao lên một bậc!”

Ông ta nhìn mọi người: “Các người phải nhớ kỹ, sớm muộn gì thì tin tức về quyền phổ cũng sẽ bị truyền ra ngoài, tất cả các dòng họ lánh đời ở núi Chung Nam đều biết, vì thế, chúng †a phải lấy được tất cả quyền phổ trong thời gian ngắn nhất”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi