SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Giang Ninh đến rồi? Tên kiêu ngạo, cũng dám đuổi đến núi Chung Nam rồi, anh ta sao lại biết chỗ ở của nhà họ Phương”

Nơi ở của những nhà làm quan ở ẩn bọn họ, vị trí đều vô cùng bí ẩn, giấu ở bên trong núi sâu rừng già, người bình thường căn bản là không tìm được nơi này.

Ngoại trừ Phương Hạ bị tra hỏi ra, còn có thể là nguyên nhân gì?

“Cậu tư, cậu hai này là người ông chủ coi trọng nhất, lân này ông chủ để Phương Hạ đi Đông Hải lấy quyền phổ, đã có thể nhìn ra được, chỉ là không ngờ rằng, nơi Đông Hải này, ngọa hổ tàng long, quá mức đáng sợ, cậu hai vậy mà lại rơi vào tay Giang Ninh”

Cấp dưới thân tín, thấp giọng nói: “Bây giờ cậu hai ở trong tay bọn họ, Giang Ninh này mới dám không kiêng nể gì đến nhà họ Phương, yêu cầu đưa Phương Nhiễm đi”

Đáng sợ chính là Đông Hải, bọn họ đều cho rằng là như vậy.

Đây là lời mà Phương Hồng Sơn lúc quay trở về đã nói, ngay cả vị trưởng lão kia, ở Đông Hải đều bị kinh ngạc, thành phố này đáng sợ như thế nào, bọn họ có chút nhận thức rồi.

Nhưng đối với Giang Ninh, bọn họ có chút không biết rõ.

“Lời này của cậu, chỉ nói một nửa, còn một nửa đâu?”

Phương Đông lập tức nghe ra được.

“Cậu tư, đây là cơ hội của cậu đấy ạ!”

Cấp dưới thân tín cười lạnh, âm thanh ép xuống ngày càng thấp, thật cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, dường như lo lắng tai vách mạch rừng, bị nghe lén: “Cô chủ lớn nắm trong tay việc nội bộ, đối với vị trí chủ nhà không có hứng thú, cho dù là cậu tư cậu, hay là cậu hai làm chủ nhà, người được chọn nắm trong tay việc nội bộ, đều là cô chủ lớn, còn cậu ba….không nói tới cũng được.”

“Nếu như cậu hai đã chết…

Khóe miệng anh ta hiện lên một tia nham hiểm và xảo quyệt, ánh mắt Phương Đông nhất thời trở nên sắc bén.

“Đó là anh em tôi, là tay chân của tôi!”

Phương Đông hừ một tiếng, cấp dưới thân tín lập tức cúi đầu, nhưng anh ta biết, Phương Đông tuyệt đối không phải là người trọng tình nghĩa gì.

Trên con đường tranh giành vị trí chủ nhà, cái gì mà anh chị em, tất cả đều là chướng ngại vật, đều là người mà bản thân phải tiêu diệt!

“Sao tôi có thể hại anh em của mình chứ”

“Tấm lòng cậu tư nhân hậu, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng Giang Ninh này…. Nghe nói chính là một người tàn bạo, sẽ làm ra chuyện gì, đều rất khó nói”

Cấp dưới thân tín, nheo mắt: “Dù sao, cậu hai ở trong tay anh ta, lỡ như có chuyện gì, chọc giận Giang Ninh, anh ta tức giận lên, gi ết chết cậu hai thì sao? Đến lúc đó, chỉ sợ vẫn phải để cậu tư nghĩ cách, trả thù cho cậu hai nữa!”

Nghe vậy, ánh mắt Phương Đông híp lại, rồi từ từ mở ra, lộ ra hai đạo vầng sáng!

Anh ta chỉ tay vào cấp dưới thân tín, nụ cười càng ngày càng phát ra sự u ám: “Nam Sơn ơi là Nam Sơn, cậu nói rất đúng, Giang Ninh kia trời sinh bản tính hung bạo, nói không chừng sẽ giận dữ, giết Phương Hạ, chúng ta… tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra!”

“Vâng!”

Nam Sơn gật gật đầu: “Tấm lòng cậu tư nhân hậu, trọng tình trọng nghĩa, đối với nhà họ Phương, đối với anh em, là vô cùng yêu thương, tôi vô cùng kính nể!”

“Chuyện này, tôi sẽ giải quyết, hy vọng có thể vì cậu tư san sẻ khó khăn”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi